Giữa
lúc
vùng
hạ
lưu
sông
Mê
Kông
đang
đối
mặt
với
trận
lũ
lịch
sử
thì
tại
TP.HCM,
Trung
tâm
con
người
và
thiên
nhiên
(PanNature)
đã
tổ
chức
tọa
đàm
“Đằng
sau
những
con
đập
thủy
điện
trên
sông
Mê
Kông”-
như
một
lời
cảnh
báo
.
Trước
sức
ép
vượt
qua
suy
thoái
và
tăng
trưởng
kinh
tế,
các
quốc
gia
tiểu
vùng
sông
Mê
Kông
mở
rộng
đang
chú
trọng
đầu
tư
vào
lĩnh
vực
năng
lượng
với
sự
hậu
thuẫn
của
các
thế
chế
tài
chính
quốc
tế
và
trong
nước.
Một
cuộc
chạy
đua
về
khai
thác
và
tiêu
thụ
năng
lượng
đang
diễn
ra
làm
hé
lộ
những
mặt
trái,
với
hệ
quả
là
những
bất
ổn
về
các
vấn
đề
an
ninh
phi
truyền
thống
như
môi
trường,
lương
thực
và
sinh
kế
của
người
dân.
“Miễn
bàn”
với
Trung
Quốc?
Theo
các
chuyên
gia
đến
từ
Thái
Lan,
tại
cuộc
họp
thượng
đỉnh
Asean
lần
thứ
18,
ngày
7.5.2011,
Thủ
tướng
Lào
đồng
ý
với
Thủ
tướng
Việt
Nam
hoãn
việc
xây
đập.
Nhưng
đến
tháng
7.2011,
Chính
phủ
Lào
gởi
cho
chủ
đầu
tư
thông
báo
quá
trình
PNPCA
(Quy
trình
thủ
tục
thông
báo,
tham
vấn
trước
và
thỏa
thuận)
đã
hoàn
tất.
Và
Lào
bắt
đầu
xây
dựng.
Ảnh:
TL |
Theo
TS.
Đào
Trọng
Tứ,
giám
đốc
Trung
tâm
phát
triển
bền
vững
tài
nguyên
nước
và
thích
nghi
biến
đổi
khí
hậu,
kế
hoạch
phát
triển
thủy
điện
của
Trung
Quốc
trên
dòng
chính
sông
Mê
Kông
đến
năm
2020
có
8
dự
án.
Hiện
họ
đã
xây
xong
đập
Man
Wan
–
Mãn
Loan
(1993),
Dachaoshan
–
Đại
Triều
Sơn
(2003),
Jinghong
–
Cảnh
Hồng
(2009);
sẽ
hoàn
thành
tiếp
các
đập
Gongguaqiao
–
Cống
Quả
Kiều
(2011),
Tiểu
Loan
–
Xiaowan
(1012)...
Đến
2020
sẽ
hoàn
thành
tiếp
ba
đập
nữa
là
Nouzhadu
–
Noạ
Trát
Độ,
Ganlanba
–
Cảm
Lâm
và
Mensgong
–
Mãnh
Tống.
Các
thủy
điện
này
làm
ngập
đất,
rừng;
làm
thay
đổi
toàn
bộ
chế
độ
dòng
chảy
trong
ngày
cũng
như
theo
mùa
–
kéo
theo
sự
thay
đổi
môi
trường
vùng
hạ
lưu;
làm
thay
đổi
năng
suất
sinh
học
sơ
cấp
của
hệ
sinh
thái;
làm
lở
bờ
và
hiện
tượng
biển
xâm
thực…
Tất
nhiên,
vùng
hạ
lưu
các
đập
cũng
sẽ
ít
phù
sa,
tác
động
tiêu
cực
đến
các
loài
thủy
sinh,
chặn
đường
đi
cho
chu
trình
sinh
sản
của
các
loài
cá...
Thế
nhưng,
Trung
Quốc
luôn
nói
rằng,
các
con
đập
thủy
điện
của
họ
tạo
ra
các
hồ
điều
tiết
nước
–
giảm
lượng
nước
vào
mùa
lũ
và
tăng
lượng
nước
cho
mùa
khô(?!).
Đó
là
chưa
nói
đến
việc
các
thủy
điện
này
tạo
ra
các
hồ
tích
nước
lớn
(khoảng
60
tỉ
mét
khối
nước)
có
nguy
cơ
gây
địa
chấn
và
vỡ
đập.
Nhận
định
về
kế
hoạch
khai
thác
sông
Mê
Kông
của
Trung
Quốc,
Tyson
Roberts
thuộc
Viên
nghiên
cứu
nhiệt
đới
Smithsonian
(Mỹ),
nói:
“Xây
các
đập
thủy
điện,
khai
thông
thủy
lộ
với
tàu
bè
thương
mại
quá
tải
sẽ
giết
chết
dòng
Mê
Kông”.
Nhưng,
với
hệ
thống
đập
này,
Trung
Quốc
hoàn
toàn
có
thể
kiểm
soát
nguồn
nước
sông
Mê
Kông.
Họ
có
lợi
toàn
diện
khi
tham
gia
phát
triển
thủy
điện
trên
sông
này
nên
họ
bất
chấp,
theo
ông
Tứ.
Thực
tế
Trung
Quốc
nhìn
nhận
Mê
Kông
như
là
dòng
sông
riêng
của
nước
họ
nên
họ
có
thể
làm
bất
kỳ
điều
gì
họ
muốn.
Cho
nên
họ
phát
triển
thủy
điện
một
cách
độc
lập,
không
thông
báo
cho
các
quốc
gia
hạ
lưu
cùng
chia
sẻ
lưu
vực
sông.
Không
nhìn
nhận
quyền
lợi
của
các
quốc
gia
chia
sẻ
tài
sản
chung
nên
phần
thiệt
hại
thuộc
về
các
nước
ở
khu
vực
hạ
lưu.
Theo
ông
Tứ,
thực
tế,
các
nước
thuộc
lưu
vực
sông
Mê
Kông
vẫn
chưa
biết
ứng
xử
với
quốc
gia
đầu
nguồn
này
như
thế
nào
khi
họ
không
tham
gia
Ủy
hội
Mê
Kông,
không
phê
chuẩn
Công
ước
của
Liên
hiệp
quốc
về
Luật
sử
dụng
các
nguồn
nước
quốc
tế
cho
các
mục
đích
không
phải
là
giao
thông
thủy!
Trong
khi,
theo
Cục
bảo
vệ
môi
trường
Hoa
Kỳ,
công
lý
môi
trường
là
sự
đối
xử
một
cách
bình
đẳng
và
tham
gia
có
ý
nghĩa
của
tất
cả
mọi
người,
bất
kể
sắc
tộc,
màu
da,
quốc
tịch,
thu
nhập
hướng
tới
mục
tiêu
chung
về
phát
triển,
xúc
tiến
và
thực
thi
các
quy
định
chính
sách
và
luật
pháp
về
môi
trường.
Tiền
lệ
Xayabury?
Đập
Xayaburi
ở
vùng
bắc
Lào
là
nơi
có
nguy
cơ
động
đất
mạnh
mang
tính
phá
huỷ
khá
lớn. |
Ngoài
tám
đập
thủy
điện
trên
dòng
chính
thuộc
lãnh
thổ
Trung
Quốc,
các
quốc
gia
vùng
hạ
lưu
cũng
đã
quy
hoạch
12
thủy
điện
trên
dòng
chính.
Theo
TS.
Carl
Middleton,
Giảng
viên
Khoa
khoa
học
chính
trị,
Đại
học
Chulalongkorn,
hiện
trong
khu
vực
đã
có
11
trong
12
đập
thủy
điện
trên
dòng
chính
đã
được
đề
xuất.
Phần
lớn
điện
từ
những
dự
án
này
(dự
kiến)
sẽ
được
xuất
sang
Thái
Lan
và
Việt
Nam;
trong
khi
giới
đầu
tư
đến
từ
nhiều
quốc
gia
như
Thái
Lan,
Nga,
Việt
Nam…
nhưng
nhiều
nhất
vẫn
là
Trung
Quốc.
“Phát
pháo”
đầu
tiên
mở
đường
cho
những
dự
án
thủy
điện
thuộc
vào
loại
khổng
lồ
kể
trên
là
đập
Xayabury.
Vì
vậy,
theo
ông
Carl
Middleton,
quyết
định
về
số
phận
của
đập
Xayabury
giữ
vai
trò
then
chốt,
quyết
định
có
hay
không
làn
sóng
đầu
tư
vào
thủy
điện
trên
dòng
chính
sông
Mê
Kông.
Thủy
điện
này
sẽ
tác
động
đến
an
ninh
trực
tiếp
của
hơn
20.000
con
người
và
hàng
triệu
con
người
chịu
tác
động
gián
tiếp.
Thế
nhưng,
“độ
tin
cậy
vào
thủy
điện
này
không
chắc
chắn
do
sự
thay
đổi
chế
độ
thủy
văn
dưới
tác
động
khó
lường
của
biến
đổi
khí
hậu”,
theo
ông
Carl
Middleton.
Nhưng
vấn
đề
quan
trọng
dễ
nhận
thấy
nữa
là
lợi
ích
kinh
tế
từ
việc
người
dân
sử
dụng
điện
không
thể
bồi
đắp
nỗi
chí
phí
thiệt
hại
về
tài
nguyên
có
thể
xảy
ra
không
đồng
đều
giữa
các
vùng
trong
một
quốc
gia
và
giữa
các
quốc
gia
trong
lưu
vực.
Bất
bình
đẳng
gia
tăng
khi
phần
lớn
lợi
ích
từ
dự
án
mang
lại
là
nguồn
thu
cho
các
nhà
đầu
tư,
các
nhà
cung
cấp
tài
chính
và
Chính
phủ
Lào;
trong
khi
sản
lượng
đánh
bắt
thủy
sản
sẽ
giảm
từ
từ
270.000
–
600.000
tấn/năm
cùng
với
41
loài
cá
có
nguy
cơ
tuyệt
chủng.
“Dự
án
thủy
điện
Xayabury
đã
xây
dựng
các
báo
cáo
đánh
giá
tác
động
môi
trường,
đánh
giá
tác
động
xã
hội,
tuy
nhiên
còn
rất
hạn
chế
-
nó
không
thừa
nhận
tác
động
xuyên
biên
giới”,
ông
Carl
Middleton
nói.
Cho
đến
nay
không
có
đánh
giá
nào
chú
trọng
một
cách
đúng
mức
các
vấn
đề
thay
đổi
mang
tính
khu
vực
hoặc
mang
tính
địa
phương
liên
quan
đến
các
lĩnh
vực
an
ninh
về
kinh
tế,
sức
khỏe,
lương
thực
và
môi
trường
của
dự
án,
dù
những
vấn
đề
như
thế
này
đã
được
đề
cập
trong
bản
báo
cáo
đánh
giá
môi
trường
chiến
lược
(SEA).
Nhiều
chuyên
gia
tham
gia
Tọa
đàm
cũng
thừa
nhận,
các
tham
vấn
ở
Việt
Nam,
Campuchia
và
Thái
Than
chưa
sâu;
còn
ngay
tại
Lào
thì
hoàn
toàn
không
có
tham
vấn.
Cho
đến
nay
không
có
đánh
giá
nào
chú
trọng
một
cách
đúng
mức
các
vấn
đề
thay
đổi
mang
tính
khu
vực
hoặc
mang
tính
địa
phương
liên
quan
đến
các
lĩnh
vực
an
ninh
lương
thực, kinh
tế,
sức
khỏe. |
Tuyên
bố
chung
tại
Hội
nghị
thượng
đỉnh
Mê
Kông
lần
1
(2010),
các
nhà
lãnh
đạo
4
chính
phủ
(Việt
Nam,
Thái
Lan,
Lào,
Campuchia)
thừa
nhận
sự
hợp
tác
giữa
chính
phủ
các
thành
viên
trong
những
năm
tới
là
cần
thiết
nhằm
tối
ưu
hóa
việc
sử
dụng
đa
mục
tiêu
nước
và
vì
lợi
ích
chung
của
tất
cả
các
nước
ven
sông,
để
tránh
bất
kỳ
tác
động
bất
lợi
nào
do
hiện
tượng
tự
nhiên
và
con
người
gây
ra,
bảo
vệ
giá
trị
lớn
lao
của
các
hệ
sinh
thái
tự
nhiên
và
cân
bằng
kinh
tế.
Do
đó,
Quy
trình
thủ
tục
thông
báo,
tham
vấn
trước
và
thỏa
thuận
(PNPCA)
đối
với
Xayabury
khởi
động
từ
tháng
9.2010,
tháng
4.2011
diễn
ra
cuộc
họp
của
Ủy
ban
liên
hợp
thuộc
Ủy
hội
sông
Mê
Kông
quốc
tế.
Lào
đề
xuất
tiếp
tục
xây
đập,
Thái
Lan,
Việt
Nam,
Campuchia
kêu
gọi
nới
rộng
thời
gian
ra
quyết
định,
bày
tỏ
quan
ngại
về
những
tác
động
xuyên
biên
giới,
cần
có
nghiên
cứu
và
tham
vấn
sâu
rộng.
Và
thời
hạn
xem
xét,
ra
quyết
định
đã
dời
tới
cuộc
họp
cấp
bộ
trưởng
vào
cuối
năm
2011.
Thế
nhưng
đến
nay
đã
lộ
diện
những
ý
kiến
bất
đồng
nội
bộ…
Theo
các
chuyên
gia
đến
từ
Thái
Lan,
tại
cuộc
họp
thượng
đỉnh
Asean
lần
thứ
18,
ngày
7.5.2011,
Thủ
tướng
Lào
đồng
ý
với
Thủ
tướng
Việt
Nam
hoãn
việc
xây
đập.
Nhưng
đến
tháng
7.2011,
Chính
phủ
Lào
gởi
cho
chủ
đầu
tư
thông
báo
quá
trình
PNPCA
đã
hoàn
tất.
Vậy,
liệu
chính
phủ
các
nước
thành
viên
Ủy
hội
sông
Mê
Kông
(RMC)
có
nên
tuân
thủ
nghiêm
ngặt
nguyên
tắc
đảm
bảo
thịnh
vượng
và
không
can
thiệp
theo
luật
quốc
tế?
Thái
Lan
nên
chia
sẻ
trách
nhiệm
ra
sao
với
vai
trò
vừa
là
chủ
đầu
tư,
vừa
là
nhà
cung
cấp
tài
chính
và
vừa
là
nhà
mua
điện?
Chúng
ta
có
nên
xác
định
mức
độ
tác
động
xuyên
biên
giới
trên
dòng
Mê
Kông
với
từng
quốc
gia?
Theo
ông
Daniel
King,
giám
đốc
Chương
trình
Luật
châu
Á,
Tổ
chức
EarthRingghts
International,
hiệp
định
Me
Kông
năm
1995
còn
có
nhiều
khoảng
trống.
RMC
không
có
cơ
chế
về
các
quy
định
có
tác
động
toàn
lưu
trong
phát
triển
dòng
chính
Mê
Kông.
Vì
vậy
cần
có
một
cơ
quan
quản
lý
độc
lập
thực
hiện
các
thiết
lập
và
thực
thi
các
tiêu
chuẩn
thiết
kế,
bảo
trì
và
vận
hàng
các
thủy
điện.
Đồng
thời
cần
cải
thiện
nhiều
hơn
nữa
về
hợp
tác
vùng,
lập
Quỹ
quản
lý
lưu
vực
sông
Mê
Kông
và
phải
cân
nhắc
đưa
Trung
Quốc
và
Myamar
vào
khung
pháp
lý
và
thể
chế.
Những
thể
hiện
cam
kết
của
Chính
phủ
Lào
và
nhà
đầu
tư
Ch.
Karn
Chang
và
Tập
đoàn
điện
lực
Thái
Lan
về
dự
án
Xayabury:
Tháng
5.2007
biên
bản
ghi
nhớ
dự
án,
tháng
11.2008
bản
công
bố
mức
độ
ảnh
hường;
tháng
7.2010
biên
bản
thỏa
thuận
về
giá
bán
điện;
tháng
10.2010
hợp
đồng
chuyển
nhượng
khai
thác. |