Với
lúa,
người
dân
ĐBSCL
sống
được,
nhưng
họ
không
giàu.
Họ
phải
tự
tìm
giải
pháp
của
mình,
xen
canh
sen-cá,
du
lịch.
Cũng
giống
ông
Tư
Thiệt
ở
Bình
Đại,
tỉnh
Bến
Tre,
ông
Sáu
Ninh
ở
Kế
An,
huyện
Kế
Sách,
tỉnh
Sóc
Trăng,
lấy
làm
mừng
khi
nghe
truyền
hình
đưa
tin
Trung
Quốc,
Lào
xả
đập
để
đưa
nước
về
đẩy
mặn
đang
xâm
nhập
sâu
vào
ĐBSCL.
Nhưng
rồi
cuối
cùng,
ông
thở
dài:
“Tui
canh
mực
nước
hoài
mà
có
thấy
gì
đâu?”.
Có
thể
nói
truyền
thông
Trung
Quốc
đã
thành
công
khi
dẫn
dắt
mọi
suy
nghĩ
vào
“xả
đập”
để
sản
xuất
điện,
gọi
là
chia
sẻ
nguồn
nước
trong
mùa
khô
hạn
dù
nước
xả
từ
thượng
nguồn
chỉ
về tới
Chiang
Sean
của
Lào.
Chọn
lựa
khác
Để
đảm
bảo
sản
lượng
lúa
toàn
vùng
ĐBSCL
đạt
khoảng
25,5
triệu
tấn
trong
năm
2016,
diện
tích
sản
xuất
vụ
thu
đông
năm
2016
có
thể
hơn
900.300
ha,
tăng
57.160
ha
(diện
tích
trễ
vụ
hè
thu
sẽ
chuyển
sang),
Bộ
Nông
nghiệp
và
Phát
triển
Nông
thôn
(NN-PTNT)
kỳ
vọng
năng
suất
đạt
5,5
tấn/ha,
sản
lượng
mang
về
4,96
triệu
tấn,
tăng
361.000
tấn
so
vụ
thu
đông
2015,
nhằm
bù
đắp
phân
nửa
mức
tổn
thất
do
thiên
tai
vừa
qua.
Lựa
chọn
của
Bộ
NN-PPNT
là
vậy,
một
lựa
chọn
nghiêng
về
thành
tích.
Tuy
nhiên,
do
giá
lúa
bấp
bênh,
ông
Nguyễn
Ngọc
Hơn
(Hai
Hơn)
ở
ấp
1,
xã
Mỹ
Hòa,
huyện
Tháp
Mười,
tỉnh
Đồng
Tháp,
có
8
ha,
cho
biết
mình
“sống
được”
chỉ
sau
khi
chuyển
từ
trồng
lúa
qua
mô
hình
trồng
sen-
nuôi
cá
từ
ba
năm
nay.
Mỗi
khi
sen
có
dấu
hiệu
còi
cọc
thì
ông
liền
chuyển
sang
trồng
lúa
và
ngược
lại,
và
vì
thế
nên
“loại
nào
cũng
trúng”.
Trên
cánh
đồng
sen
của
mình,
ông
Hai
Hơn
cất
13
chòi
lá
để
du
khách
tới
chơi,
vừa
ngắm
sen
vừa
thưởng
thức
các
món
ngon
tự
nhiên
Đồng
Tháp
Mười.
Mỗi
ngày
khu
du
lịch
Đồng
sen
Gò
Tháp
của
ông
đón
từ
70-
100
khách.
Nổi
tiếng
với
các
món
cá
lóc
đồng
nướng
trui
gói
lá
sen,
cơm
gạo
huyết
rồng-
sen
hấp
lá
sen
đã
đành,
ông Hai
Hơn
còn
giỏi
làm
món
hạt
sen
ngào
muối
hột,
cái
món
vừa
bùi
vừa
đậm
đà
miệt
đồng
–
xứ
biển,
chưa
nơi
nào
có.
Đấy
là
mô
hình
“tự
phát”
về
dân
biết
–
dân
bàn
–
dân
làm
–
dân
kiểm
tra…
và
tự
gánh
chịu
của
ông
Hai
Hơn,
chấp
nhận
sự
thay
đổi
ngôi
thứ
cây
trồng
theo
thu
nhập.
Tùy
thời
giá,
trong
mô
hình
sen-
lúa
thì
lúa
là
phụ,
còn
khi
trồng
sen
kết
hợp
du
lịch
thì
sen
xuống
hàng
thứ
hai,
thu
nhập
du
lịch
lên
hàng
thứ
nhất.
Ông
Hai
Hơn
đã
đi
học
và
có
chứng
nhận
trồng
sen.
Ông
cũng
học
thêm
nghiệp
vụ
du
lịch.
Nay
thì
ông
đã
đầu
tư
gần
1
tỷ
đồng
vào
khu
Đồng
sen
Gò
Tháp.
Điều
này
khác
với
bề
dày
4
đời
trồng
lúa
nhưng
chẳng
giàu
lên
được.
“Phải
học
trồng
sen
vì
nếu
không
có
sen
thì
không
có
khách”,
ông
Hai
giải
thích.
Bản
thân
ông
tự
đúc
kết
kinh
nghiệm
của
những
hộ
trồng
sen
làm
du
lịch
trên
cánh đồng
này:
Vài
chỗ
không
thành
công
do
đất
ít
nên
không
luân
phiên
cây
sen
được
do
khu
này
xuống
thì
khu
khác
trổ.
Nhiều
công
ty
thuê
đất
trồng
sen
làm
du
lịch,
nhưng
do
không
gắn
bó,
không
hiểu
về
đất,
nước,
cây
trồng
nên
“được
một
lúc
rồi
xuống”.
Huyện
Tháp
Mười
quy
hoạch
vùng
chuyên
canh
sen-
cá
rộng
150
ha.
Nhiều
người
phải
đưa
máy
đào
Kobe
vô
vét
sâu
để
gần
nguồn
nước.
Hai
năm
nay,
nguồn
nước
ở
vùng
trũng
Tháp
Mười
xuống
rất
thấp
do
sông
Mekong
bị
chặn
dòng
từ
thượng
nguồn.
Chuẩn
bị
vét
sâu
đồng
sen
Anh
tám
Kịch
(Trần
Văn
Kịch),
xã
Mỹ
Hòa,
huyện
Tháp
Mười,
đã
tốn
50-60
triệu
đồng
làm
đê
bao
để
trồng
sen,
thả
cá
trên
diện
tích
4
ha.
Đây
là
mô
hình
sen
–
cá
duy
nhất
ở
ấp
1.
Sau
đợt
hạn
vừa
qua,
anh
phải
thuê
máy
đào
đất
hạ
đê
bao
xuống
và
vét
sâu
khu
trồng
sen-
nuôi
cá.
Bình
thường,
nếu
mực
nước
bình
thường
như
nhiều
năm
trước,
số
tiền
đó
sẽ
là
khoản
khoản
tích
lũy
của
anh.
Dân
địa
phương
thì
bảo
“Đê
“Thanh
niên”
do
các
đoàn
viên
TNCS
đào
kênh
đắp
đê
ngăn
lũ,
rồi
cũng
sẽ
phải
hạ
độ
cao
“vì
không
còn
lũ”.
Năm 2000,
anh
Tám
Kịch
trồng
sen
đồng,
nhưng
không
hiệu
quả
phải
chuyển
đổi
giống
sen
Đài
Loan
vốn
nhiều
gương,
được
giá,
thu
nhập
gấp
3
lần
lúa.
Được
cha
mẹ
chia
1
ha
đất,
nhưng
nhà
anh
Tám
vẫn
cứ
nghèo.
Vậy
mà
nhờ sen-
cá,
anh
tậu
được
thêm
5
ha
nữa.
Cho
dù
năng
suất
lúa
8
tấn/ha/
vụ,
một
năm
trồng
2
vụ
lúa,
nông
dân
Thái
Lan
cũng
không
bì
kịp,
nhưng
anh
vẫn
thu
hẹp
diện
tích
lúa
xuống
còn
2
ha
để
trồng
sen.
Năng
suất
của
sen
đạt
3-4
tấn/ha,
vào
lúc
cao
điểm
giá
hạt
sen
lên
tới
52.000
đồng/kg,
so
với
mức
bình
thường
20.000
đồng/kg.
Đấy
là
chưa
kể
giá
cá
trắng
20.000
đồng/kg,
còn
cá
lóc
đồng
cũng
tới
40.000
đồng/kg.
Anh
Tư
bảo
nhiều
khi
anh
cho
bà
con
chòm
xóm
số
cá
trắng,
chỉ
bán
cá
đen,
tức
là
cá
lóc,
cá
trê,
cá
rô.
Mùa
thu
hoạch
vừa
qua,
thu
nhập
của
anh,
chỉ
riêng
tiền
sen
đã
là
170
triệu
đồng,
cộng
thêm
hơn
30
triệu
tiền
cá
mỗi
ha.
TS
Lê
Anh
Tuấn,
Viện
BĐKH
trao
đổi
cách
bảo
vệ
ao
nuôi
cá
bố
mẹ
với
anh
Tám
Kịch
Nghèo
nhưng
vẫn
trồng
lúa?
Lúa
ba
vụ
bắt
đầu
từ
năm
1987-1989
do
một
số
hộ
dân
làm
thử
và
thành
công
vào
những
năm
lũ
thấp.
Sau
đó,
110
ha
khu
có
đê
bao
đầu
tiên
ở
ấp
Mỹ
Nam,
xã
Mỹ
Quý
và
nhiều
ô
bao
khác
đã
được
xây
dựng
theo
phương
thức
“nhà
nước
và
nhân
dân
cùng
làm”,
trong
đó
nông
dân
đóng
góp
30%
và
nhà
nước
đóng
góp
70%
chi
phí
xây
dựng.
Ở
Thị
xã
Hồng
Ngự,
canh
tác
lúa
ba
vụ
bắt
đầu
từ
năm
2010,
đến
nay,
tổng
diện
tích
lúa
ba
vụ
ở
đây
khoảng
2.200
ha
trong
tổng
diện
tích
9.000
ha
đất
lúa,
còn
lại
7.000
ha
vẫn
canh
tác
lúa
hai
vụ.
Vì
có
vấn
đề
về
thời
tiết,
lúa
vụ
3
có
chi
phí
sản
xuất
cao
nhất
nhưng
năng
suất
thấp
nhất
trong
3
vụ.
Ấy
là
các
chi
phí
đắt
đỏ
của
việc
xây
dựng,
duy
tu,
và
cứu
đê
trong
các
trường
hợp
lũ
cao
còn
chưa
được
tính
toán
đầy
đủ
vào
chi
phí,
giá
thành
sản
xuất
lúa.
Thạc
sĩ
Nguyễn
Hữu
Thiện,
một
chuyên
gia
độc
lập
nghiên
cứu
tác
động
trên
sông
Mekong,
cho
rằng
mặc
dù
ý
thức
được
những
tác
động
tiêu
cực
về
lâu
dài
của
hệ
thống
canh
tác
lúa
ba
vụ,
nhưng
nông
dân
không
có
nhiều
phương
án
sinh
kế
khác
để
thay
thế.
Trong
khi
đó,
nhiều
nông
dân
trồng
lúa
thừa
nhận
tăng
thêm
một
vụ
lúa
thì
cũng
chẳng
khác
gì
chuyện
đổi
lúa,
“có
đồng
ra
đồng
vô
chứ
không
đủ
để
thoát
nghèo”
mà
chủ
yếu
tạo
thu
nhập
ngắn
hạn.
“Tăng
vụ
là
một
giải
pháp
tình
thế,
chưa
phải
là
giải
pháp
có
tính
bền
vững
lâu
dài”,
ông
Thiện
nói.
TS
Dương
Văn
Ni
hướng
dẫn
cách
phát
hiện
và
phòng
trừ
bọ
trĩ
hại
sen.
Hệ
lụy
…
vô
cùng
“Vấn
đề
là
phù
sa,
một
mặt
quan
trọng
của
tài
nguyên
nước.
Nguồn
nước
cần
4
yếu
tố:
số
lượng,
chất
lượng,
sự
thay
đổi
(lên
xuống),
sự
liên
thông
(xẻo,
rạch),
Tiến
sĩ
Dương
Văn
Ni,
chuyên
gia
về
môi
trường
và
tài
nguyên
thiên
nhiên,
nhấn
mạnh.
Theo
ông
Ni
thì
từ
xa
xưa,
nước
từ
thượng
nguồn
mang phù
sa
về,
bồi
tụ
tạo
ra
đồng
bằng
châu
thổ,
cung
cấp
sức
sống
cho
vùng
hạ
lưu.
Mất
nước,
đói
phù
sa,
quá
trình
bồi
lấp
bị
phá
vỡ,
sạt
lở
xuất
hiện,
chi
phí
sản
xuất
tăng
cao…
“tổn
thất vĩnh
viễn
không
bù
đắp
được”.
“Để
có
lúa
gạo,
các
nơi
đã
chọn
hai
cách:
Mở
rộng
diện
tích,
khi
không
thể
mở
rộng
thì
tăng
vụ.
Nhu
cầu
nước
tăng
cao
khi
để
có
1
kg
gạo
cần
tới
5.000
lít
nước.
Như
bây
giờ,
nước
ở
đâu
cho
đủ?
Thủy
điện
Trung
Quốc
đe
dọa
chúng
ta
về
ngưồn
nước,
phù
sa…và
cách
tổ
chức
sản
xuất
của
chúng
ta
tự
đặt
mình
vào
chỗ
cho
người
khác
uy
hiếp”,
ông
Ni,
nói.
40
năm
qua,
cả
vùng
đã
đào
quá
nhiều
kênh
rạch.
Gần
đây
lại
đưa
máy
móc
vào
với
tốc
độ
đào
kênh
nhanh
hơn.
Nhưng
nước
bị
chặn
từ
thượng
nguồn,
và
cứ
tới
mùa
rút
nước
bơm
lên
đồng
thì
mực
nước
hạ
đồng
loạt.
Được
lúa
thì
vườn
cây
ăn
trái
không
đủ
nước.
Nước
dâng,
gặp
đê
bao
thì
nước
chảy
tràn
vào
thành
phố.
Cả
xã
hội
phải
trả
giá,
không
ai
tính
được
hết.
Khi
vùng
ven
sông
đã
hết
phù
sa,
dinh
dưỡng
đất
ngày
càng
tệ,
người
thì
tiến
sâu
vào
vùng
trũng
vì
đó
là
phần
đất
còn
dinh
dưỡng,
người
thì
bán
lớp
đất
mặt,
vét
sâu
ruộng
hơn,
thiếu
phù
sa
(dinh
dưỡng
đất)
phải
chấp
nhận
tăng
chi
phí
phân
bón,
thiếu
nước
thì
chi
phí
bơm
tưới
nhiều
hơn.
Bán
đất
mặt
để
tiếp
tục
trồng
lúa
không
vấn
đề
gì,
nhưng
sau
này
muốn
trồng
loại
khác
sẽ
khó
khăn
vì
hệ
vi
sinh
vật
lớp
đất
mặt
được
tạo
ra
cả
trăm
năm
không
còn
nữa,
nếu
cứ
hạ
độ
sâu
riết
xuống
tới
tầng
phèn
thì
còn
khó
khăn
hơn
nữa!
“Do
chúng
ta
chọn
lựa
–
gọi
là
sự
chọn
lựa
cuối
cùng-
không
có
con
đường
quay
trở
lại”,
TS
Ni
nói.
Ths
Nguyễn
Hữu
Thiện:
Quyết
định
đi
vào
hệ
thống
canh
tác
3
vụ
là
quyết
định
“một
đi
khó
trở
lại”,
cần
cân
nhắc
cẩn
thận
trước
khi
quyết
định,
vì:
1
ha
lúa
2
vụ,
lợi
nhuận
tối
đa
31
triệu/năm.Giả
sử
nhà
5
người=
516,000
đồng/người/thángChuẩn
nghèo
VN
là
400.000
đồng/người/thángDự
thảo
2016-2020:
800.000
đồng/người/tháng.
Vì
vậy
người
dân
muốn
tăng
vụ
để
tăng
thu
nhập
Tăng
thêm
1
vụ,
lợi
nhuận
tối
đa
37,751,000
đồng.Gia
đình
5
người
=
629,000
đồng/người/tháng.
Tăng
thêm
vụ
cũng
chưa
giải
quyết
được
vấn
đề
So
sánh
lợi
ích
và
Chi
phí
của
lúa
ba
vụ
ở
An
Giang
(
Tống
Yên
Đan
-2015)
tiến
hành
nghiên
cứu
và
kết
luận:
Từ
góc
nhìn
kinh
tế
toàn
cục,
lợi
ích
của
đê
bao
khép
kín
là
âm,
nếu
tính
gồm
chi
phí
đắp,
duy
tu
đê,
giảm
năng
suất
lúa
các
mùa
khác,
giảm
thủy
sản,
tăng
chi
phí
phân
bón
thuốc
trừ
sâu.
Xã
hội
sẽ
thiệt
hại
47.8
triệu
đồng/ha
trong
15
năm,
tương
đương
7.165
tỉ
đồng
(344
triệu
USD).
Khi
các
nông
dân
làm
lúa
vụ
ba
sẽ
dẫn
tới
thực
trạng:
Môi
trường:
Đất
suy
thoái,
môi
trường
nước
bị
ô
nhiễm,
giảm
tài
nguyên
thủy
sản,
kiểu
lũ
bất
thường.
Xã
hội:
cơ
sở
hạ
tầng
tốt
hơn,
phương
tiện
sinh
hoạt
thuận
lợi
hơn
xưa,
nhưng
chi
phí
sinh
sống
cao
hơn
trước
đây,
đời
sống
căng
thẳng
hơn.
Đa
số
người
trẻ
trong
độ
tuổi
lao
động
di
cư
đến
các
vùng
công
nghiệp,
đô
thị
để
tìm
việc
làm
thu
nhập
cao
hơn.
Canh
tác:
chi
phí
canh
tác
tăng,
giảm
lợi
nhuận,
sâu
bệnh
nhiều
hơn;
hiện
nay
một
hộ
gia
đình
trung
bình
5
người
không
thể
đủ
sống
với
chỉ
một
ha
đất
lúa
hoặc
ít
hơn.
Hoàng
Lan
Theo
VietQ.vn