Hồi
ức
Phan
Chánh
Dưỡng
(1):
Đi
buôn
thời
bao
cấp
Thứ
năm
-
19/03/2015
18:18
LTS:
Ba
thập
kỷ
trước,
công
cuộc
đổi
mới
tại
Việt
Nam
đã
có
những
thành
tựu
quan
trọng,
với
Đại
hội
6
của
Đảng
là
bước
ngoặt
lịch
sử.
Nhờ
cải
cách
thể
chế,
sức
sống
của
một
nền
kinh
tế,
của
cả
một
xã
hội,
đã
bật
dậy
mạnh
mẽ.
Ông
Phan
Chánh
Dưỡng,
nguyên
thành
viên
nhóm
tư
vấn
kinh
tế
cho
Thủ
tướng,
“thủ
lĩnh”
của
nhóm
“Thứ
Sáu”
-
nhóm
chuyên
gia
kinh
tế
đã
tham
gia
một
cách
dũng
cảm
và
hiệu
quả
vào
công
cuộc
đổi
mới
kinh
tế,
là
một
trong
những
người
có
nhiều
trải
nghiệm
sâu
sắc
về
giai
đoạn
đáng
nhớ
ấy.
Ông
được
đánh
giá
là
người
hội
đủ
phẩm
chất
cần
có
của
một
doanh
nhân,
tầm
nhìn
xa
và
sự
quyết
đoán
của
một
nhà
nghiên
cứu
kinh
tế
luôn
gắn
với
thực
tiễn,
sự
điềm
tĩnh
và
kiên
nhẫn
cùng
nỗ
lực
không
ngừng
nghỉ
với
trách
nhiệm
công
dân
sâu
sắc
để
có
thể
vượt
qua
nhiều
nghịch
cảnh,
đóng
góp
phần
sức
lực
không
nhỏ
vào
việc
hồi
sinh
vùng
đất
Nhà
Bè,
giải
bài
toán
quy
hoạch
Nam
Sài
Gòn,
hình
thành
khu
đô
thị
mới
Phú
Mỹ
Hưng...
tại
TP.HCM.
Được
sự
cho
phép
của
tác
giả,
từ
hôm
nay,
BizLIVE
trân
trọng
gửi
đến
độc
giả
những
dòng
hồi
ức
của
ông
-
trích
từ
tập
ký
“Nước
xuôi
gió
ngược”
-
về
một
thời
đất
nước
đổi
mới,
với
những
bài
học
kinh
nghiệm
cho
đến
giờ
vẫn
còn
nhiều
giá
trị.
Kỳ
1:
Đi
buôn
thời
bao
cấp
Cuối
năm
1979,
tôi
từ
giã
ngành
giáo,
chuyển
sang
làm
nhân
viên
Liên
hiệp
Hợp
tác
xã,
quận
5
TP.HCM.
Vừa
lúc
đó,
anh
Ba
Hòa
(Hồng
Tôn
Như),
nguyên
là
Chủ
tịch
Mặt
trận
Tổ
quốc
quận
5,
vừa
được
chuyển
qua
làm
Phó
Chủ
nhiệm
Liên
hiệp.
Anh
là
người
được
Quận
ủy
cũng
như
Thành
ủy
trọng
dụng
trong
nhiều
công
tác
quan
trọng
sau
ngày
30/4/1975,
như
cải
tạo
công
thương
nghiệp,
xây
dựng
kinh
tế
mới,
tổ
chức
sản
xuất
tiểu
thủ
công
nghiệp
tại
quận
5...
Anh
là
người
được
nhiều
người
kính
trọng.
Tôi
từng
làm
việc
dưới
quyền
lãnh
đạo
của
anh
qua
các
đợt
công
tác
tại
quận.
Nhờ
thế
khi
tôi
phải
rời
ngành
giáo
dục
qua
Liên
hiệp
công
tác,
cũng
thấy
không
đến
nỗi
hụt
hẫng
lắm.
Đầu
năm
1980,
tình
trạng
kinh
tế
chung
của
nước
ta
là
bi
đát.
Nguyên
liệu
vật
tư,
phụ
tùng
thay
thế
cho
thiết
bị
máy
móc
công
nghiệp
của
nền
công
nghiệp
của
TP.HCM
đã
cạn
kiệt.
Lãnh
đạo
TP.HCM
chỉ
thị
cho
quận
5
tập
hợp
những
nhà
tư
sản
người
Hoa
để
bàn
bạc,
tìm
cách
nối
lại
mối
quan
hệ
với
thị
trường
Hồng
Kông
và
Singapore.
Và
thông
qua
mối
quan
hệ
kinh
doanh
xuất
nhập
khẩu
trước
năm
1975,
ta
có
thể
xuất
khẩu
nông
sản
phẩm
và
nhập
lại
nguyên
liệu
vật
tư
hàng
hóa
cung
cấp
cho
công
nghiệp,
tiểu
thủ
công
nghiệp
của
thành
phố.
Thế
là,
dưới
sự
lãnh
đạo
của
anh
Ba
Hòa,
tôi
được
tham
gia
cùng
một
số
anh
em
được
gọi
là
“tư
sản
nhỏ”
có
chút
kinh
nghiệm
buôn
bán,
tổ
chức
những
chuyến
đi
buôn
tìm
nguồn
hàng
xuất
khẩu,
trong
thời
kỳ
cả
nước
thực
hiện
chính
sách
ngăn
sông
cấm
chợ,
tận
diệt
tư
thương
đường
dài
một
cách
ác
liệt
nhất.
Những
chuyến
hàng
đầu
tiên
chủ
yếu
là
hải
sản
khô
có
giá
trị
cao
như
vi
cá,
bong
bóng
cá,
mực
khô,
tôm
khô…
tiếp
theo
là
các
loại
hàng
thuộc
nhóm
dược
liệu
quý
như
quế,
kỳ
nam
hương,
trằm
hương,
yến
sào,
sa
nhân,
ba
kích…
và
sau
đó
mở
rộng
ra
các
loại
nông
sản
như
đậu
các
loại,
mè,
hạt
tiêu,
hạt
điều…
Số
lượng
hàng
này
được
tập
hợp
về
Liên
hiệp
Hợp
tác
xã
TP.HCM,
sau
đó
thống
nhất
đầu
mối
chở
ra
phao
số
“0”
ngoài
biển
Đông
với
sự
hộ
tống
của
công
an
và
lực
lượng
biên
phòng
để
trao
đổi
hàng
với
các
tàu
hàng
Hồng
Kông
và
Singapore
đã
hẹn
trước
đó.
Hàng
nhập
về
chủ
yếu
là
các
loại
nhựa
PE,
PP,
các
loại
sợi
tổng
hợp,
vật
tư,
phụ
tùng
giao
thông
như
vỏ
xe
các
loại,
thiết
bị
máy
móc
nhỏ
lẻ,
các
loại
hóa
chất
cho
công
nghiệp,
thuốc
tây
dược,
hàng
tiêu
dùng
như
bột
ngọt,
vải,
bột
giặt…
Những
chuyến
hàng
càng
về
sau
danh
mục
càng
dài
ra,
phần
lớn
được
đặt
hàng
từ
các
xí
nghiệp,
hợp
tác
xã,
tổ
hợp
sản
xuất
thuộc
các
quận
hay
từ
các
xí
nghiệp
sản
xuất
thuộc
các
bộ
ngành
Trung
ương
nằm
trên
địa
bàn
thành
phố.
Một
số
lượng
vật
tư,
hàng
tiêu
dùng
còn
lại
thì
chuyển
đến
các
tỉnh
để
trao
đổi
hàng
nông
sản,
thủy
hải
sản…
Nguồn
hàng
từ
các
tỉnh
chuyển
về
thành
phố
chủ
yếu
là
để
xuất
khẩu,
nên
đều
phải
gia
công,
phân
loại
và
đóng
gói
bao
bì
theo
tiêu
chuẩn
hàng
xuất
khẩu
tại
các
tổ
gia
công.
Sau
đó
tồn
trữ,
chuẩn
bị
cho
những
chuyến
trao
đổi
hàng
tiếp
theo.
Đây
có
thể
xem
là
những
chuyến
đi
buôn
vượt
rào
tập
dượt
trước
khi
thành
lập
công
ty.
Những
điều
trông
thấy
Tôi
nhớ
một
lần,
vào
đầu
năm
1980,
nhóm
đi
mua
hàng
hải
sản
khô
gồm
các
anh
Lưu
Xương,
Quan
Đức
Thắng,
Trương
Công
Vũ,
anh
Trần
Tiêu
và
tôi
xuống
tỉnh
Minh
Hải
(Cà
Mau),
ngồi
trên
chiếc
xe
Ford
cũ
do
anh
Ba
Hòa
mượn
của
Mặt
trận
quận
5.
Trên
xe,
mọi
người
nói
nói
cười
cười
trêu
nhau
cho
đỡ
mệt
mỏi
vì
đường
dài.
Ba
anh
Lưu,
Quan,
Trương
(họ
của
ba
anh)
luôn
bị
anh
Tiêu
trêu:
ba
anh
làm
lễ
"kết
nghĩa
vườn
xoài"
đi,
Nhà
nước
(chỉ
anh
Ba
Hòa)
đã
“tam
cố
thảo
lư”
nên
các
anh
có
dịp
lập
nghiệp
trở
lại
rồi
đấy.
Chỉ
có
điều,
anh
Lưu
nên
đổi
tên,
chữ
"Lưu"
không
nên
đi
với
chữ
"Xương"
(chết
bỏ
xương
trận
mạc).
Các
anh
sau
này
cũng
không
nên
đi
chung,
để
tránh
“lộ
tẩy”
mánh
làm
ăn.
Anh
Lưu
Xương
cười
ha
hả
nói,
nhờ
ơn
Nhà
nước
nên
mới
có
chuyện
đi
buôn
tập
thể
kiểu
này.
Anh
Quan
nói,
lời
lỗ
thì
dễ
chia,
chớ
gặp
"em
út"
thì
khó
chia
lắm.
Anh
Trương
Công
Vũ
lúc
nào
nghe
chuyện
cũng
lắc
lắc
cái
đầu
(tật
riêng).
Anh
Tiêu
hỏi,
không
chịu
chia
thì
thôi
chớ
mắc
gì
cứ
lắc
đầu
hoài.
Nói
lại
xem
tên
anh
là
“Công
Vũ”
hay
“Công
Ngũ”?...
Cả
đám
cười
ha
hả.
Anh
Vũ
khi
ấy
tuổi
đã
trên
50,
nhưng
rất
phong
độ.
Anh
là
người
có
mối
quan
hệ
làm
ăn
ở
khắp
các
tỉnh
thành
miền
Nam
trước
đây.
Mỗi
lần
đến
một
nơi
nào
là
anh
cũng
tìm
ra
một
người
bạn
làm
ăn
hay
một
nhân
viên
nào
đó
trước
đây
để
thăm
dò
tình
hình
làm
ăn
ở
địa
phương.
Chuyến
đó,
chúng
tôi
đến
thị
trấn
Sông
Đốc
và
thị
trấn
Năm
Căn
để
thu
mua
bong
bóng
cá
và
tôm
khô.
Đến
Cà
Mau
vào
chiều
tối
sau
gần
10
tiếng
trên
xe,
tìm
được
một
khách
sạn,
trình
giấy
đi
đường,
nhận
phòng,
tắm
rửa
xong,
tìm
nơi
ăn
cơm.
Anh
Vũ
đề
nghị
đến
chùa
Bà
(Bà
Thiên
Hậu)
để
thắp
cây
nhang,
nhân
tiện
gần
đó
có
tiệm
cơm
của
người
bạn
anh
quen
từ
trước.
Cả
bọn
cùng
vào
chùa
đốt
nhang.
Rất
may,
“ông
từ”
chủ
chùa
là
bạn
học
của
tôi,
sau
khi
hỏi
thăm
qua
loa
về
bạn
bè,
được
biết
nhiều
gia
đình
sau
đợt
cải
tạo
đã
vượt
biên.
Khi
ấy,
việc
làm
ăn
không
mấy
ai
bàn
tới
nữa.
Hệ
thống
chành,
vựa
(đầu
mối
thu
mua
nông
hải
sản)
bị
cải
tạo,
thương
lái
không
còn,
nguồn
hàng
nhỏ
lẻ
trong
dân
không
ai
thu
gom.
Hơn
nữa,
các
hệ
thống
bán
buôn
từ
thành
phố
xuống
tỉnh,
thị
xã,
thị
trấn
gắn
với
vô
số
tiệm
“chạp
phô”
đầu
làng,
thôn
xóm
cũng
không
còn.
Như
vậy
là,
chuỗi
lưu
thông
hàng
hoá
hai
chiều
từ
thành
thị
đến
nông
thôn
và
ngược
lại
(hệ
thống
băng
tải
gắn
nền
công
nghiệp
với
nông
nghiệp)
đã
bị
tê
liệt.
Trong
khi
đó,
hệ
thống
thương
mại
quốc
doanh
và
hợp
tác
xã
mua
bán
lại
được
dựng
lên
bằng
những
con
người
không
có
nghiệp
vụ
(không
biết
mua
bán,
luôn
ở
tư
thế
tâm
lý
làm
quan,
ban
phát
hay
chăn
dắt
dân)
nên
không
thể
đãm
đang
được
vai
trò
hệ
thống
cung
cầu
cho
nền
kinh
tế.
Trong
buổi
cơm,
anh
Vũ
hỏi
thêm
tình
hình
mua
bán
hải
sản
khô
tại
Cà
Mau
và
tại
thị
trấn
Sông
Đốc,
sau
đó
anh
nhờ
người
bạn
thuê
cho
một
chiếc
vỏ
lãi
(ghe
gắn
máy)
để
hôm
sau
chúng
tôi
làm
phương
tiện
đi
Sông
Đốc
và
Năm
Căn.
Trước
khi
ra
về,
anh
không
quên
dúi
cho
người
bạn
một
cây
thuốc
lá
và
dặn
dò
tìm
xem
trong
đám
vựa
cá
khô
trước
đây,
còn
ai
còn
kinh
doanh
hay
không.
Qua
bữa
cơm,
chúng
tôi
đã
nắm
bắt
được
nhiều
thông
tin
và
đồng
thời
giải
quyết
luôn
chuyện
phương
tiện
đi
lại.
Hôm
sau,
vào
khoảng
trưa,
chúng
tôi
đến
thị
trấn
Sông
Đốc,
tìm
những
người
quen.
Anh
Ba
Vũ
tìm
được
hai
người
quen
cũ
làm
nghề
bán
dụng
cụ
đánh
bắt
kèm
thu
mua
cá
khô
trước
năm
1975.
Tôi
thì
gặp
lại
một
bạn
học
vừa
có
hai
tàu
đánh
cá
(một
nhỏ,
một
lớn),
vừa
có
một
tiệm
cơm.
Qua
anh
em,
được
biết,
việc
ra
biển
đánh
bắt
được
quản
lý
nghiệm
ngặt.
những
người
có
lý
lịch
“không
rõ
ràng”
khó
lên
tàu
ra
khơi.
Bạn
tôi
vừa
bán
chiếc
tầu
đánh
cá
lớn
cho
những
người
tổ
chức
vượt
biên.
Nếu
chúng
tôi
mua
hải
sản
khô
tại
đây
thì
giá
khá
rẻ,
nhưng
sẽ
không
chở
về
được,
nếu
không
có
giấy
phép
của
ủy
ban
huyện
và
quản
lý
thị
trường
của
tỉnh.
Trừ
phi
mua
trực
tiếp
từ
công
ty
thủy
hải
sản
thuộc
sở
thuỷ
hải
sản
của
tỉnh
quản
lý,
dù
giá
thì
đắt
hơn
nhiều.
Rất
may
là
chúng
tôi
có
giấy
giới
thiệu
của
quận
5,
nên
xin
đến
làm
hợp
đồng
trao
đổi
hàng
với
sở
thuỷ
hải
sản
tỉnh.
Buổi
chiều,
chúng
tôi
đến
gặp
lãnh
đạo
ủy
ban
nhân
dân
thị
trấn
để
xin
xác
nhận
và
đóng
dấu
vào
giấy
đi
đường,
rất
may
lại
gặp
lãnh
đạo
huyện,
anh
Trần
Văn
Thời.
Anh
từng
lên
TP.HCM
và
có
đến
quận
5
tham
quan.
Anh
rất
nhiệt
tình
giới
thiệu
đoàn
qua
làm
việc
với
công
ty
thủy
hải
sản
trực
thuộc
sở,
đang
có
xí
nghiệp
đông
lạnh
và
xí
nghiệp
chế
biến
hàng
khô
tại
thị
trấn.
Anh
không
quên
dặn
là
tối
nay,
các
đồng
chí
nhớ
trở
lại
đây,
anh
em
mình
“nhậu”.
Chúng
tôi
hết
sức
phấn
khởi!
Anh
Lưu
Xương
nhanh
miệng,
cám
ơn
đồng
chí,
tối
chúng
tôi
chắc
chắn
đến.
Anh
Vũ
hỏi,
ông
có
tham
gia
cách
mạng
ngày
nào
đâu
mà
ông
xưng
"đồng
chí"?
Anh
Tiêu
đỡ
lời,
kỳ
này
chúng
mình
theo
anh
Ba
Hoà
đi
buôn
theo
chủ
trương
của
thành
phố,
vậy
thì,
ai
cũng
là
cán
bộ,
ai
cũng
là
đồng
chí.
Ngày
hôm
sau
chúng
tôi
đến
thị
trấn
Năm
Căn,
làm
việc
với
công
ty
thương
nghiệp
huyện.
Công
ty
có
8
tấn
tôm
khô
cần
bán.
Đổi
lại,
họ
cần
xăng
dầu,
vải,
lưới
cá,
bột
ngọt,
ống
nước
máy
bợm,
máy
nổ
và
môt
vài
mặt
hàng
tiêu
dùng
khác.
Anh
giám
đốc
tỏ
ra
khá
thành
thạo
việc
mua
bán
(sau
này
chúng
tôi
mới
biết
anh
gốc
Hoa,
từng
có
thời
gian
vừa
là
thương
nhân
vừa
hoạt
động
cho
cách
mạng).
Tôi
sốt
ruột
thấy
anh
Lưu
Xương
chuyện
gì
cũng
hứa,
khách
hàng
xin
mua
gì,
ông
cũng
nói
có...
Bài
học
vỡ
lòng
Tối
đến,
tôi
hỏi
Lưu
Xương,
có
nhiều
mặt
hàng
ta
đâu
có,
mà
tại
sao
anh
đều
nói
có
vậy?
"Ông
thầy
giáo
ơi,
đi
buôn
mà
người
ta
hỏi
mua
cái
gì
ông
cũng
không
có,
thì
làm
ăn
gì
nữa?".
"Nhưng
mình
thật
không
có!
Mà
sao
anh
dám
nói
có?
Còn
đòi
người
ta
đặt
cọc?".
Anh
Lưu
nói
ngay:
"Nhận
cọc
cho
chắc.
Ta
về
thành
phố
thì
sẽ
đi
tìm
mua
hàng
đó
bán
lại
cho
họ.
Nếu
tìm
không
có
thì
trả
lại
tiền
cọc.
Nhưng
phải
tìm
cho
được.
Khi
bán
lại
chỉ
tính
giá
vốn
cũng
được.
Như
thế
là
ta
giữ
được
khách
hàng.
Chúng
ta
chỉ
nên
lời
những
mặt
hàng
nào
ta
đang
có,
là
đủ".
Ông
tiếp
tục
dạy
tôi
thêm:
anh
biết
3
lần
7
cũng
bằng
7
lần
3.
Nếu
bán
cho
3
khách
hàng
để
lời
được
21
đồng
(lời
đậm),
so
với
bán
cho
7
khách
hàng
để
lời
21
đồng
(lời
mỏng),
thì
nên
chọn
cách
sau,
vì
ta
vẫn
được
21
đồng
nhưng
ta
có
7
khách
hàng
trong
tay,
hơn
là
chỉ
có
3
khách
hàng.
Khi
có
7
khách
hàng,
ta
tăng
lên
8,
lên
9
rất
dễ.
Còn
từ
3
khách
hàng
mà
muốn
lên
4
thì
khó
hơn
nhiều.
Thậm
chí
có
thể
tuột
xuống
2,
một
khi
người
ta
phát
hiện
có
nơi
khác
bán
rẻ
hơn.
Bí
quyết
của
mua
bán
là
phải
mở
rộng
thị
trường,
tăng
trưởng
số
lượng
khách
hàng,
thì
sự
nghiệp
kinh
doanh
mới
phát
triển
bền
vững.
"Người
Hoa
gọi
là
“bạc
lợi
đa
tiêu,
hóa
như
luân
chuyển”
nghĩa
là
lời
mỏng
để
bán
được
nhiều,
hàng
hóa
ra
vào
quay
vòng
nhanh
như
cái
bánh
xe
quay,
biết
không
ông
thầy
giáo?".
"Còn
nữa,
cái
ông
cán
bộ
ngồi
ngoài
kia,
đòi
"đối
lưu"
hai
cái
áo
len
đó.
Anh
không
hiểu
hả,
ông
ta
muốn
xin
hai
chiếc
áo
lạnh
loại
tốt
cho
vợ
và
con
ổng
đấy.
Nhớ
về
mà
kiếm
cho
được.
Nếu
không
có
áo
len
thì
tìm
loại
khác
tốt
cũng
được.
Cơ
hội
thuận
lợi
cho
chuyến
gặp
gỡ
kỳ
sau
đấy!".
Thú
thật,
gia
đình
tôi
cũng
từng
có
tiệm
tạp
hóa
buôn
bán
ở
đầu
xóm
phố,
tôi
cũng
đã
có
3
năm
trong
nghề
trước
khi
chạy
lên
Sài
Gòn.
Nhưng
bí
quyết
này
thật
sự
chưa
biết.
Đây
quả
là
phương
châm
của
người
kinh
doanh
bán
buôn
lớn.
Chiếm
lĩnh
thị
trường
là
mục
tiêu
hàng
đầu.
Vì
đây
là
động
lực,
cũng
là
không
gian
sinh
tồn
và
phát
triển
của
doanh
nghiệp.
Khi
đã
có
thị
trường
ổn
định
thì
nguồn
lợi
tự
nhiên
sinh
ra.
Đây
chính
là
bài
học
đầu
tiên,
bài
học
vỡ
lòng,
để
tôi
từ
một
người
buôn
bán
nhỏ
đầu
xóm
phố
bắt
đầu
bước
vào
nghề
kinh
doanh
thật
sự...