Thăng
trầm
thổ
cẩm
Châu
Phong
Tồn
tại
từ
năm
1700,
sắp
tới
đây
nghề
dệt
thổ
cẩm
ở
Châu
Phong
(
An
Giang)
sẽ
tham
dự
Lễ
hội
dân
gian
tầm
cỡ
quốc
tế
do
Viện
Smithsonian
tổ
chức
tại
Hoa
Kỳ
vào
cuối
tháng
6
năm
2007.
Tồn
tại
từ
năm
1700,
sắp
tới
đây
nghề
dệt
thổ
cẩm
ở
Châu
Phong
(
An
Giang)
sẽ
tham
dự
Lễ
hội
dân
gian
tầm
cỡ
quốc
tế
do
Viện
Smithsonian
tổ
chức
tại
Hoa
Kỳ
vào
cuối
tháng
6
năm
2007.
Ở
đó
nhiều
loại
hình
di
sản
văn
hoá
thế
giới
sẽ
được
qui
tụ
luân
phiên
hàng
năm
nhằm
mục
đích
giới
thiệu
và
tôn
vinh
sự
đa
dạng
của
các
nền
văn
hoá
trên
thế
giới.
Việt
nam
có
11
loại
hình
văn
hoá
với
39
nghệ
nhân
tham
dự
lễ
hội
“Mekong
–
dòng
sông
kết
nối
các
nền
văn
hoá”.
Mồi
lửa
cho
làng
nghề
Mahriêm,
nghệ
nhân
của
làng
dệt
thổ
cẩm
Tân
Châu
được
Bộ
Văn
hoá
Thông
tin
đề
cử
làm
đại
diện
cho
1
trong
6
loại
hình
di
sản
văn
hoá
ở
ĐBSCL
tham
dự
lễ
hội
này.
Ông
Mohamad,
Phó
chủ
nhiệm
Hợp
tác
xã
(HTX)
Châu
Giang,
nói:
xã
Châu
Phong
có
trên
200
thợ
dệt,
nhưng
thợ
dệt
được
những
tấm
thổ
cẩm
độc
đáo
không
nhiều
lắm.
Mahriêm
là
“hạt
gạo
cội”
của
giới
trẻ
trong
làng
dệt
Chăm
xứ
này
đó!
32
tuổi
đời
mà
có
tới
hơn
20
năm
theo
nghề
rồi.
Nghệ
nhân
Mahriem
Mohamad
chỉ
vào
khung
dệt
rối
bù
những
khung,
những
chỉ
căng,
dây
treo…
diễn
giải
tiếp:
mấy
tấm
có
canh
chỉ
dọc
đang
treo
trên
khung
dệt
này
gọi
là
go,
mỗi
go
nối
với
một
chân
đạp
điều
khiển
nâng
chỉ
lên
hay
hạ
chỉ
xuống
khi
dệt.
Thiết
kế
hoa
văn
càng
phức
tạp
thì
khi
lên
khung
dệt
càng
phải
bố
trí
nhiều
go.
Mà
go
càng
nhiều
thì
chân
đạp
vất
vả
hơn,
người
thợ
nào
giỏi
mới
ngồi
được
trên
khung
dệt
có
hệ
thống
điều
khiển
phức
tạp
như
vậy.
Hiện
tại
khung
dệt
thổ
cẩm
ở
HTX
Châu
Giang
tối
đa
cho
phép
mắc
18
go.
Với
loại
khung
dệt
mắc
đủ
18
go
một
thợ
giỏi
như
Mahriêm
mỗi
ngày
có
thể
dệt
1
mét
thổ
cẩm.
Trong
lúc
đó,
trên
khung
dệt,
Mariêm
vẫn
đều
đặn
đưa
thoi,
dập
go…
và
chỉ
dừng
lại
xỏ
xỏ,
nối
nối
mỗi
khi
có
một
sợi
chỉ
mành
bị
đứt.
Ngày
23
tháng
6
tới
đây
như
là
một
sự
kiện
quá
lớn
đối
với
Mahriêm.
Một
mình,
vác
khung
cửi
sang
Mỹ
để
giới
thiệu
với
thế
giới
về
vốn
văn
hoá
xứ
mình,
nước
mình.
Gian
nan
người
thợ
Cũng
bình
dị
như
bao
nhiêu
chị
em
người
Chăm
khác,
nhưng
Mahriêm
rất
nghiêm
khắc
với
chính
mình.
Lúc
nào
cũng
thấy
cô
vận
một
bộ
trang
phục
“rặt”
thiếu
nữ
Chăm.
Mahriêm
cho
rằng,
xã
hội
tiến
bộ
mình
không
thể
dừng
lại,
nhưng
những
gì
thuộc
về
truyền
thống
cũng
phải
biết
giữ
lại
chứ!
Có
lẽ
với
suy
nghĩ
đó
mà
ngay
từ
năm
lên
10
là
Mahriêm
đã
tập
tành
ngồi
lên
khung
dệt.
Mặc
dù
lúc
đó
nghề
dệt
của
riêng
cô
chỉ
nhắm
tới
mục
tiêu
đủ
“ăn
diện”
trong
gia
đình
có
tới
6
anh
chị
em.
Đầu
những
năm
90,
ở
ấp
Phủm
Xoài
–
nơi
chôn
nhao
cắt
rốn
của
Mahriêmquê-
hình
thành
một
tổ
sản
xuất
chuyên
nghề
dệt
thủ
công.
Cơ
hội
đến
với
Mahriêm
cô
thợ
dệt
khá
khéo
tay
tuổi
mới
vừa
độ
tròn
trăng.
Mahriêm
nghĩ:
có
việc
làm
thì
mừng
nhứt
vì
giữ
được
và
luyện
thêm
nghề
mình
ưa
thích.
Sản
phẩm
được
tổ
chức
sản
xuất
lúc
này
đơn
giản
chỉ
là
những
chiếc
khăn
choàng.
Dễ
làm
mà
ăn
không
dễ
-
Mahriêm
đã
hoài
nghi
như
vậy.
Vậy
rồi,
điều
không
ai
mong
đến
lúc
cũng
phải
tới.
Mẫu
mã
đơn
điệu
cùng
với
sức
“tấn
công”
của
công
nghiệp
dệt
hiện
đại,
2
năm
sau
tổ
dệt
này
không
chịu
nổi
với
thị
trường.
Mahriêm
buồn
lắm!
Lại
lui
về
góc
riêng
của
mình
làm
bạn
với
khung
dệt.
Nhiều
lúc
tiếc
nuối
rồi
tự
vấn:
Dịp
may
giữ
nghề
có
thể
đến
lần
nữa?
Cả
làng
Chăm
Châu
Phong
cũng
lo
ngại
khi
nghĩ
đến
ngày
phải
khai
tử
nghề
dệt
truyền
đời.
Nhiều
người
cứ
trăn
trở
mãi
với
viễn
cảnh
sản
phẩm
dệt
thủ
công
rồi
tới
lúc
phải
chấp
nhận
thoái
trào.
Những
người
có
tay
nghề
cùng
với
một
chút
năng
động
như
ông
Sôrôlê,
Mohamad...
cùng
nhau
ngồi
lại
tính
toán
cho
vận
số
của
nghề
này.
Chỉ
còn
một
con
đường
là
tập
trung
vào
thổ
cẩm,
sáng
tạo
mẫu
mã
mới
phục
vụ
ngành
du
lịch.
Năm
1997
HTX
Châu
Giang
thành
lập,
vận
động
được
vài
chục
hộ
còn
theo
nghề
dệt
cùng
tham
gia
với
cũng
khoản
ngần
ấy
khung
dệt
cũ
kỹ.
Sản
phẩm
làm
ra
lần
lượt
được
chào
bán
được
ở
các
khu
du
lịch
trong
tỉnh;
victoria
Cần
Thơ,
Châu
Đốc...
Hành
trình
nghề
dệt
Sử
lược
về
dân
cư
cho
thấy
dân
tộc
Chăm
xuất
hiện
ở
vùng
đất
An
Giang
từ
thế
kỷ
19.
Khoảng
năm
1840,
Khâm
Sai
đại
thần
nhà
Nguyễn
là
Lê
Văn
Đức
cùng
với
Trương
Minh
Giảng
từ
trấn
Tây
Thành
(Campuchia)
lui
về
Châu
Đốc,
hàng
binh
lính
có
một
số
đông
người
Chăm
Hồi
Giáo
và
thân
binh
theo
cùng.
Dân
binh
về
đây
chọn
nơi
cư
trú
dọc
theo
sông
Bình
Di
và
cặp
triền
sông
Hậu.
Cộng
đồng
dân
cư
Chăm
lúc
đầu
chọn
phương
kế
sống
bằng
nhiều
nghề:
đánh
bắt
thủy
sản,
dệt
vải…
Nghề
dệt
Chăm
ở
ấp
Phủm
Xoài
hình
thành
rất
sớm.
Trước
là
phục
vụ
cho
nhu
cầu
ăn
mặc
của
gia
đình,
dư
ra
mới
tính
tới
việc
trao
đổi
hàng
hoá
với
các
dân
tộc
khác.
Lúc
đầu,
người
thợ
dệt
còn
là
một
nông
dân.
Nhưng
khi
cộng
đồng
phát
triển,
có
sự
phân
công
lao
động
đòi
hỏi
sản
phẩm
dệt
phải
có
tính
nghệ
thuật
vừa
mang
tính
hàng
hoá.
Những
thợ
dệt
chuyên
nghiệp
bắt
đầu
xuất
hiện
tại
vùng
này
và
sản
phẩm
thổ
cẩm
cũng
ngày
càng
đặc
sắc
hơn.
Hoa
văn
trên
các
sản
phẩm
dệt
Chăm
đều
lấy
từ
hình
ảnh
những
vật
thể
tự
nhiên
như
bông
dâu
(dâu
nuôi
tằm),
bông
bứa,
vân
mây…
Đến
năm
2007,
HTX
Châu
Giang
có
tổng
cộng
40
hộ
xã
viên
với
60
lao
động
sống
bằng
nghề
dệt.
Ông
Sôrôlê,
Chủ
nhiệm
HTX
Châu
Giang,
cho
biết:
HTX
hiện
có
trên
50
chủng
loại
sản
phẩm.
Chủ
yếu
là
các
sản
phẩm
phục
vụ
ngành
du
lịch.
Doanh
số
phát
triển
hàng
năm
nhưng
cũng
còn
khiêm
tốn.
Mức
lương
thợ
dệt
350.000
–
600.000đ/tháng
cũng
nuội
được
cái
nghề.
Tuy
nhiên,
gia
nhập
WTO
cũng
có
nghĩa
là
Châu
Giang
phải
đối
diện
với
cạnh
tranh
khắc
nghiệt
cả
về
mẫu
mã
lẫn
kết
cấu
nguyên
liệu.
Giá
tơ
tằm
trong
nước
hiện
ở
mức
460.000đ/kg,
trong
khi
sợi
polyeste,
coton
80.000
–
90.000đ/kg
cũng
là
một
sức
ép
cạnh
tranh.