Sản
phẩm
“liên
thông”
ngay
trên
bao
bì
Nước
mắm
Thái
Lan
xuất
khẩu
sang
Mỹ
và
các
nước
châu
Âu
được
gắn
nhãn
mác
nước
mắm
Phú
Quốc.
Bún,
phở,
mì
khô
xuất
khẩu
của
Thái,
trên
bao
bì
lại
viết
là
“Vietnamese’s
New
Noodle”
(Bún
mới
của
người
Việt)...
Chuyên
gia
thương
hiệu,
ông
Lý
Trường
Chiến,
Chủ
tịch
HĐQT
Tri
Tri
Corporation
nhận
định
đây
là
nguy
cơ
bị
“đồng
hóa”
thương
hiệu
trong
ASEAN
để
rồi
người
tiêu
dùng
trên
thế
giới
không
phân
biệt
được
đâu
là
hàng
Thái,
đâu
là
hàng
Việt.
Người
Thái
rất
cao
cơ
khi
biết
lấy
chất
“tinh
túy”
của
thương
hiệu
Việt
để
làm
hàng
xuất
khẩu.
Tình
trạng
này
rất
đáng
báo
động.
Theo
ông
Chiến,
càng
hội
nhập
nguy
cơ
mất
thương
hiệu
càng
lớn.
Thực
tế,
tiến
đến
thị
trường
tiêu
thụ
chung
rất
quan
trọng
cho
ngành
hàng
tiêu
dùng.
Tuy
nhiên,
nhận
thức
về
cơ
hội
kinh
doanh
và
tranh
thủ
cơ
hội
đó
đối
với
doanh
nghiệp
(DN)
Việt
vẫn
còn
yếu
kém.
Chẳng
hạn,
hầu
hết
các
mặt
hàng
tiêu
dùng
nhanh
của
DN
các
nước
đều
bắt
đầu
in
nhiều
ngôn
ngữ.
Chẳng
hạn
hàng
Thái
muốn
bán
vào
thị
trường
Malaysia
thì
sẽ
in
cả
tiếng
Malaysia
và
tiếng
Anh.
Hàng
Indonesia
khi
bán
vào
Thái
Lan
thì
in
cả
tiếng
Thái
và
tiếng
Anh.
Ông
Chiến
nói:
“Thử
lấy
hàng
Kitcat
của
Hãng
Nestle,
sản
xuất
ở
Malaysia
nhưng
bán
tại
VN,
thì
ngay
trên
bao
bì
ghi
rõ
“made
in
Malaysia”
bằng
tiếng
Việt
và
tiếng
Anh
đầy
đủ.
Trong
khi
hàng
hóa
VN
nay
vẫn
đang
“đứng
lên
ngồi
xuống”
trong
quy
định
bao
bì
in
bao
nhiêu
phần
trăm
chữ
tiếng
Anh,
bao
nhiêu
phần
trăm
tiếng
Việt
thì
các
nước
trong
khu
vực
đã
đi
xa
đến
đâu
rồi.
Ngôn
ngữ
trên
sản
phẩm
các
nước
thể
hiện
tính
liên
thông
khu
vực
rất
lớn,
điều
này
DN
nội
địa
chưa
làm
được,
ngay
trên
thị
trường
ASEAN”.
Bên
cạnh
đó,
sản
phẩm
may
mặc
cũng
đối
diện
nhiều
nguy
cơ
bị
lạm
dụng
thương
hiệu.
Bởi
ASEAN
được
định
vị
là
thị
trường
tiêu
thụ
lớn
mà
những
quốc
gia
“đại
công
xưởng
thế
giới”
như
Trung
Quốc
thèm
muốn.
Theo
ông
Lý
Trường
Chiến,
khi
DN
Trung
Quốc
muốn
đưa
hàng
vào
các
thị
trường
ASEAN,
họ
đưa
qua
đường
VN
và
gắn
“made
in
Vietnam”,
sau
đó
có
thể
nghiễm
nhiên
bán
hàng
vào
ASEAN
rất
dễ
dàng.
Còn
theo
ông
Lê
Phụng
Hào,
Chủ
tịch
Hiệp
hội
Marketing
VN,
từ
trước
đến
nay
những
sản
phẩm
nông
nghiệp,
sản
phẩm
đặc
sản
gắn
liền
với
chỉ
dẫn
địa
lý
của
các
địa
phương
là
những
đối
tượng
dễ
bị
xâm
hại
thương
hiệu
nhất.
Ví
dụ
câu
chuyện
của
cà
phê
Buôn
Ma
Thuột,
nước
mắm
Phú
Quốc
đã
được
bán
tràn
lan
ở
Trung
Quốc.
Việc
này
có
thể
hiện
diện
ở
những
nước
khác
ngay
trong
khu
vực
ASEAN,
nhất
là
các
nước
đang
phát
triển
và
hệ
thống
pháp
lý
chưa
hoàn
thiện.
Bởi
trong
khi
các
DN
chú
trọng
bảo
vệ
thương
hiệu
của
riêng
mình
thì
những
thương
hiệu
gắn
liền
với
địa
phương
và
quốc
gia
lại
chưa
được
đăng
ký
bảo
hộ
đúng
mức
ở
thị
trường
nước
ngoài
nên
từ
đó
sẽ
bị
các
DN
địa
phương
sử
dụng
để
gây
ngộ
nhận
cho
người
dùng.
Chưa
kể,
nguy
cơ
các
sản
phẩm
này
sẽ
quay
lại
thị
trường
VN,
xâm
nhập
vào
thị
trường
vùng
sâu
vùng
xa
và
dần
dần
lan
tỏa
rộng
hơn
trên
thị
trường
VN.
Nguy
cơ
mất
thương
hiệu
Chuyên
gia
tư
vấn
thương
hiệu
Robert
Trần
nhận
định
văn
hóa
ẩm
thực
khu
vực
ASEAN
có
nhiều
yếu
tố
tương
đồng,
cho
dù
có
những
vị
canh,
mặn,
chua
đặc
trưng,
song
người
Việt
vẫn
có
thể
dễ
dàng
ăn
thức
ăn
của
người
Thái,
người
Campuchia,
người
Lào...
và
ngược
lại.
Điều
này
có
nghĩa
là
rủi
ro
mất
thương
hiệu
tiêu
dùng
nhanh,
thực
phẩm
của
các
nhãn
hàng
có
thương
hiệu
tốt
tại
VN
rất
cao.
Sau
sản
phẩm
nước
mắm
Phú
Quốc
đang
được
“mượn”
tại
Thái
Lan,
ai
biết
trước
được
một
ngày
đẹp
trời,
chúng
ta
lại
phát
hiện
quả
thanh
long
Bình
Thuận,
xoài
cát
Hòa
Lộc,
bưởi
năm
roi,
vú
sữa
lò
rèn...
không
bị
mất
tại
các
thị
trường
này?
Trước
mắt,
mặt
hàng
bún
khô,
phở
khô
của
VN
rất
được
thị
trường
các
nước
ưa
chuộng.
Để
giữ
được
chỉ
dẫn
địa
lý,
tài
sản
vô
hình
của
thương
hiệu
quốc
gia,
vai
trò
của
các
địa
phương,
hiệp
hội
rất
quan
trọng.
Các
hiệp
hội
ngành
hàng,
hiệp
hội
DN
phải
tập
trung
rà
soát
và
sớm
đăng
ký
bảo
hộ
thương
hiệu
của
sản
phẩm
gắn
chỉ
dẫn
địa
lý
tại
các
thị
trường
ASEAN
và
cả
các
thị
trường
hàng
ASEAN
xuất
khẩu
đến.
“Vai
trò
của
các
hiệp
hội,
lãnh
đạo
địa
phương
phải
tăng
tốc
hơn
nữa,
bởi
sức
nóng
của
hội
nhập
đang
đến
sát
sau
lưng
rồi,
nếu
vẫn
đủng
đỉnh,
chúng
ta
tự
thiêu
cháy
mình
trong
thị
trường
cạnh
tranh
này”,
ông
Robert
Trần
nhận
định.
Đồng
quan
điểm,
ông
Lê
Phụng
Hào
cho
rằng
đối
với
chỉ
dẫn
địa
lý,
bản
thân
một
cá
nhân
hay
DN
không
có
quyền
đăng
ký
sở
hữu
trí
tuệ.
Vì
vậy
cần
phải
có
sự
quan
tâm
và
thực
hiện
của
chính
quyền
địa
phương
và
ngay
cả
quốc
gia
với
các
thương
hiệu
mang
tầm
cao
hơn.
“Chỉ
có
đăng
ký
bảo
hộ
nhãn
hiệu
ở
những
thị
trường
có
xuất
khẩu
thì
khi
bị
làm
nhái,
làm
giả
chúng
ta
mới
có
cơ
sở
pháp
lý
để
khởi
kiện.
Bên
cạnh
đó,
ở
những
nước
chưa
có
khung
pháp
lý
hoàn
thiện
như
Lào,
Myanmar,
Campuchia...
thì
có
thể
thực
hiện
thêm
biện
pháp
thương
mại
như
tăng
cường
quảng
bá,
mở
rộng
kênh
phân
phối
để
người
tiêu
dùng
có
cơ
hội
tiếp
cận
được
hàng
thật
và
có
cơ
sở
so
sánh,
chọn
lựa
hàng
chất
lượng
tốt”,
ông
Lê
Phụng
Hào
nói.
Nguyên
Nga
-
Mai
Phương