Ảnh
minh
họa:
Internet
Kinh
tế
Trung
Quốc
nhắm
đến
mục
tiêu
tăng
trưởng
7,5%
trong
năm
2014,
một
mục
tiêu
mà
hầu
hết
các
nhà
phân
tích
cho
rằng
đất
nước
sẽ
không
đạt.
Mặc
dầu
tỷ
lệ
tăng
trưởng
dự
kiến
trong
khoảng
giữa
7,1
và
7,2%
được
một
số
nhà
phân
tích
đưa
ra
có
thể
là
sự
thèm
muốn
của
nhiều
nền
kinh
tế
trên
thế
giới,
một
số
lĩnh
vực
của
nền
kinh
tế
Trung
Quốc
đang
thiếu
chuẩn
bị
để
đương
đầu
với
sự
thay
đổi.
“Sự
suy
thoái
là
hiển
nhiên”,
Chan
Hin-ling,
phó
giáo
sư
kinh
tế
học
tại
đại
học
Baptist
của
Hong
Kong,
nhận
định.
“Nếu
ta
nhìn
lại
trong
năm
năm
qua,
tốc
độ
trăng
trưởng
của
Trung
Quốc
tuỳ
thuộc
vào
đầu
tư.
Tiêu
thụ
không
lấy
gì
làm
cao,
nhưng
nền
kinh
tế
tăng
trưởng
nhiều
nhờ
đầu
tư
vào
hạ
tầng,
công
nghiệp
khai
thác
mỏ
và
địa
ốc.
Giờ
đây
những
điều
đó
là
một
vấn
đề
khá
nghiêm
trọng
do
dư
thừa
công
suất.
Nền
kinh
tế
không
thể
tăng
trưởng
nhờ
vào
đầu
tư
nữa”.
Một
khu
vực
chính
cần
quan
tâm
là
thị
trường
bất
động
sản
và
ngành
công
nghiệp
xây
dựng
của
Trung
Quốc
–
đã
vay
mượn
rất
nhiều
từ
các
ngân
hàng
trong
nước
và
quốc
tế
trong
mấy
năm
gần
đây.
Giá
trị
mặc
định
gần
đây
của
nhà
phát
triển
Kaisa
Holdings,
cùng
với
sự
xuất
hiện
của
“các
đô
thị
ma”,
việc
phát
triển
bất
động
sản
đã
thất
bại
và
bị
từ
bỏ,
trong
những
năm
gần
đây
đã
làm
dấy
lên
nhiều
mối
quan
tâm
về
một
sự
điều
chỉnh
thị
trường
nhà
đất.
“Khu
vực
bất
động
sản
không
còn
là
động
cơ
tăng
trưởng
của
kinh
tế
Trung
Quốc”,
Xu
Xinpeng,
giáo
sư
kinh
tế
học
tại
đại
học
Bách
khoa
Hong
Kong,
bình
luận.
“Chính
quyền
địa
phương
đã
quá
dựa
vào
doanh
thu
từ
đất.
Họ
đã
có
kinh
nghiệm
về
các
vấn
đề
ngày
càng
nhiều
trong
việc
tạo
doanh
thu”.
Các
ngành
công
nghiệp
chế
tạo
gây
ô
nhiễm
nặng
của
Trung
Quốc
cũng
đòi
hỏi
sự
giám
sát
nhiều
hơn
của
chính
phủ,
các
cơ
quan
chức
năng
tỏ
ra
nghiêm
khắc
hơn
trong
việc
xử
phạt
doanh
nghiệp
gây
ô
nhiễm
nặng
so
với
trước
đó,
và
việc
áp
dụng
các
luật
“xanh”
khắc
nghiệt
hơn
vào
cuối
năm
ngoái.
“Để
giải
quyết
vấn
đề
môi
trường
có
nghĩa
là
chi
phí
sản
xuất
sẽ
tăng
nhiều
trong
nhiều
lĩnh
vực.
Đó
sẽ
là
một
khó
khăn
đối
với
nhiều
doanh
nghiệp.
Về
trung
hạn,
điều
đó
sẽ
là
giá
trị
âm
đối
với
nhiều
hãng
chế
tạo,
nhưng
từ
trung
hạn
đến
dài
hạn,
tôi
cho
rằng
điều
đó
cần
thiết
đối
với
Trung
Quốc,”
GS
Xu
nói.
Những
rủi
ro
của
biến
động
kinh
tế,
trong
đó
một
mặt
nền
kinh
tế
mở
rộng
công
việc
chế
tạo,
mặt
khác
lại
có
xu
hướng
đô
thị
hoá
khiến
cho
nhu
cầu
dịch
vụ
tăng
lên.
“Nếu
chúng
ta
không
thể
tiếp
tục
dựa
vào
xuất
khẩu
để
tạo
việc
làm
trên
quy
mô
lớn,
ta
cần
tìm
ra
một
cách
để
thu
hút
lao
động
đó,
và
một
tín
hiệu
tốt
lành
là
đang
có
xu
hướng
đô
thị
hoá,
mà
tôi
cho
rằng
sẽ
có
một
nhu
cầu
lớn
về
dịch
vụ
tại
các
đô
thị
vừa
và
nhỏ”,
Larry
Qiu,
giáo
sư
trường
Kinh
tế
tài
chính
đại
học
Hong
Kong,
nói.
“Khi
có
một
nhu
cầu
nội
địa
lớn,
thợ
chế
tạo
sẽ
chuyển
dịch
sang
dịch
vụ”.
Chỉ
khi
các
xí
nghiệp
Trung
Quốc
có
thể
thật
sự
đổi
mới,
thay
vì
chỉ
đơn
thuần
bắt
chước
sự
cạnh
tranh
của
nước
ngoài,
thì
mới
là
yếu
tố
quan
trọng
xác
định
sự
thành
công
của
đất
nước
trong
ý
đồ
chuyển
dịch
từ
nền
kinh
tế
nặng
xuất
khẩu
sang
dựa
trên
tiêu
thụ.
Về
tăng
trưởng,
nếu
đạt
7,3%,
thấp
hơn
so
năm
ngoái,
nhưng
tăng
trưởng
như
thế
là
hợp
lý
xét
về
khí
hậu
kinh
tế
toàn
cầu
hiện
nay.