|
Giàu
là
bị
ghen
Xa
xưa
các
cụ
biết
rằng
“phi
thương
bất
phú”
vậy
mà
vẫn
xếp
ngành
“thương”
tức
buôn
bán
vào
hạng
bét
trong
xã
hội
“sĩ
nông
công
thương”.
Người
giàu
ngày
xưa
được
gọi
là
phú
ông,
và
thường
được
gán
cho
những
tính
xấu
như
bần
tiện,
tham
lam,
gian
xảo…
Những
động
thái
hưởng
thụ
của
người
giàu
thường
bị
đem
ra
bôi
bác:
"ăn
cơm
thịt
bò
lo
ngay
ngáy,
ăn
cơm
với
cáy
ngáy
o
o".
Những
câu
chuyện
dân
gian
thường
cho
người
giàu
nhiều
tính
xấu,
người
nghèo
mới
thông
minh,
chính
đại,
kết
thúc
người
giàu
thường
bị
quả
báo
đau
khổ,
còn
người
nghèo
thì
thường
hạnh
phúc.
Người
giàu
ngày
nay
được
gọi
là
đại
gia,
nhưng
cũng
không
thoát
khỏi
những
tai
tiếng
kiểu
mới
như:
làm
giàu
bất
minh,
xài
tiền
bất
chính,
hay
ích
kỷ,
thích
phô
trương…
Nhìn
thấy
người
giàu,
câu
hỏi
đầu
tiên
của
đám
đông
là
làm
gì
mà
giàu
thế?
Và
họ
thường
tự
trả
lời:
làm
giàu
chân
chính
thì
lâu
lắm,
chỉ
có
tham
nhũng
hoặc
gian
lận
mới
mau
vậy.
Thấy
người
giàu
tiêu
tiền
tỉ,
họ
liền
nhắc:
sao
không
làm
từ
thiện.
Làm
từ
thiện
xong
cũng
không
yên,
vì
họ
lại
bảo
đó
là
quảng
cáo
với
đánh
bóng
thương
hiệu…
Suy
nghĩ
về
người
giàu
như
vậy,
nên
thái
độ
của
đám
đông
trước
người
giàu
thường
là
vừa
ghét,
vừa
sợ.
Và
khi
có
một
người
giàu
sa
cơ
thất
thế,
không
ít
kẻ
lộ
rõ
vẻ
hả
hê.
Chúng
ta
đã
hơn
một
lần
đối
xử
tệ
bạc
với
người
giàu,
đó
là
các
lần
cải
cách
ruộng
đất
và
cải
tạo
tư
sản.
Hai
bài
học
đau
thương
mà
sau
đó
đất
nước
gần
như
phải
làm
lại
từ
hai
bàn
tay
trắng.
Bao
giờ
chúng
ta
mới
thôi
ghét
người
giàu?
Những
“thói
xấu”
của
người
giàu
như:
bần
tiện,
tham
lam,
gian
xảo,
hoàn
toàn
có
thể
gọi
bằng
tên
khác
nếu
góc
nhìn
khác:
bần
tiện
chính
là
tiết
kiệm,
chi
li,
minh
bạch
rạch
ròi;
tham
lam
đích
thực
là
hoài
bão,
tham
vọng,
hay
lam
hay
làm;
gian
xảo
chẳng
là
gì
khác
mưu
lược,
nhanh
nhẹn,
tháo
vát
nắm
bắt
thời
cơ.
Như
vậy,
chẳng
phải
người
giàu
thật
đáng
trân
trọng
sao?
Tôi
nghe
nói
một
vài
quốc
gia
phát
triển
có
chính
sách
thu
hút
các
tỉ
phú
đô
la
đến
định
cư
ở
nước
họ
bằng
cách
giảm
tối
đa
thuế
thu
nhập.
Càng
giàu,
càng
được
ưu
đãi.
Xong
những
tỉ
phú
này
sẽ
làm
cho
đời
sống
tầng
lớp
thấp
hơn
trở
nên
dễ
chịu
bằng
cách
tạo
ra
việc
làm
để
phục
vụ
những
nhu
cầu
của
họ.
Thật
kỳ
lạ
và
khó
hiểu
đối
với
chúng
ta,
ở
ta
mà
như
vậy
hẳn
không
ít
người
sẽ
thét
lên
rằng
sao
bất
công
làm
vậy.
Hãy
ngưỡng
mộ
người
giàu
để
mình
cũng
có
thể
giàu
Người
giàu
trong
một
quốc
gia
giống
như
cây
đại
thụ
trong
rừng.
Một
khu
rừng
chỉ
được
gọi
là
đại
ngàn
nếu
có
nhiều
cây
cao
to
vững
chắc,
che
chắn
gió
bão
cho
các
cây
nhỏ
bên
dưới.
Một
quốc
gia
chỉ
được
coi
là
hưng
thịnh
khi
hiện
diện
nhiều
công
dân
giàu
có.
Dân
giàu
nước
mạnh
là
vì
vậy.
Chứ
nếu
chăm
chăm
đốn
cây
khi
vừa
cao
quá
đầu
người
thì
lấy
đâu
ra
những
cây
mấy
vòng
tay
ôm
ngàn
năm
tuổi?
Rừng
chỉ
toàn
cây
bằng
bắp
tay
bắp
chân
thì
gọi
là
rừng
gì?
Nếu
cứ
ghen
ghét
người
giàu,
chả
nhẽ
người
nghèo
lại
có
thể
làm
quốc
gia
hưng
thịnh?
Người
giàu
như
cái
đầu
máy,
mà
người
nghèo
là
những
toa
xe.
Lẽ
nào
cái
toa
xe
không
cần
đầu
máy?
Bao
giờ
chúng
ta
thôi
ghét
người
giàu,
bao
giờ
chúng
ta
nhìn
thấy
người
giàu
là
có
thể
nể
trọng
và
khâm
phục
họ,
khi
đó,
chúng
ta
mới
có
hi
vọng
giàu
có
được.
Phạm Quy (*)
(*) Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, là thợ thủ công, blogger sống và làm việc tại TP.HCM
Nguồn tin: Thanh niên
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 332
•Máy chủ tìm kiếm : 114
•Khách viếng thăm : 218
Hôm nay : 64883
Tháng hiện tại : 907228
Tổng lượt truy cập : 44274913