Đi
qua
một
năm
bão
giá,
người
ta
ngộ
ra
nhiều
điều,
người
giàu
giàu
thêm
còn
người
nghèo
thêm
khó.
Khoảng
cách
giàu
nghèo
cứ
thế
ngày
một
doãng
ra...
Có
một
người
nghèo
không
biết
Tết,
mang
lì
chiếc
áo
độ
thu
tàn.
Câu
thơ
tưởng
đã
xa,
nay
lại
trở
về
trong
suy
nghĩ
vào
mỗi
dịp
đông
qua
xuân
đến…
Năm
2011,
nhiều
độc
giả
ngỡ
ngàng
khi
một
vài
tờ
báo
đưa
tin
có
đại
gia
bất
động
sản
ở
Hà
Nội
thường
xuyên
ăn
phở
sáng
750.000
đồng/bát
phở
bò
cô-bê
(Nhật).
Còn
có
gia
đình
rồng
rắn
đi
ăn
sáng,
thanh
toán
cả
chục
triệu
đồng,
bằng
gia
đình
khác
tiêu
cả
tháng.
Ngay
khu
đất
vàng
giữa
Thủ
đô,
phía
sau
sự
tráng
lệ,
hào
nhoáng
và
xa
hoa
Keangnam,
là
khu
tái
định
cư
B11B
Nam
Trung
Yên,
nhếch
nhác,
nghèo
khổ.
Ở
đó,
có
những
gia
đình
như
ông
Nguyễn
Viết
Chúc,
vừa
bán
trà
chén,
vừa
tranh
thủ
nuôi
thêm
đàn
gà
trên
hành
lang
căn
hộ,
mới
có
tiền
nuôi
ba
miệng
ăn.
“Ở
đây
cái
gì
người
ta
cũng
cấm,
cấm
nuôi
chó
mèo,
gà...,
cấm
cả
bán
hàng.
Cấm
là
vậy
nhưng
vì
cuộc
sống
nên
ai
cũng
làm,
họ
cũng
chẳng
kiểm
tra
hết
được”
-
ông
Chúc
cho
hay.
Tính
ra,
mỗi
ngày
ông
Chúc
cũng
chỉ
kiếm
được
dăm
ba
chục
ngàn,
bằng
một
hai
lần
phí
gửi
xe
máy
tại
toà
nhà
Keangnam.
Lý
giải
chuyện
chênh
lệch
giàu,
nghèo,
ông
Ngô
Trường
Thi,
Chánh
văn
phòng
Quốc
gia
về
giảm
nghèo,
lấy
hình
ảnh
ngay
trong
một
gia
đình,
cùng
bố
mẹ
sinh
ra
còn
có
người
giàu,
kẻ
nghèo.
Huống
hồ,
trong
xã
hội,
mỗi
người
có
điểm
xuất
phát
khác
nhau,
trí
tuệ
cũng
chẳng
tương
đồng...
Nên
chênh
lệch
giàu
nghèo
là
chuyện
bình
thường
của
xã
hội.
Nó
chỉ
không
bình
thường,
khi
vượt
qua
ngưỡng
an
toàn.
Như
phong
trào
“Chiếm
Phố
Wall”
nổ
ra
ở
Mỹ,
sau
đó
lan
khắp
châu
Âu
hay
phong
trào
biểu
tình
ở
nhiều
nước
Trung
Đông,
ngoài
vấn
đề
dân
chủ,
cũng
có
nguyên
nhân
từ
chênh
lệch
giàu
nghèo.
Ngưỡng
an
toàn
Theo
số
liệu
mới
nhất
của
Tổng
cục
Thống
kê
năm
2011,
về
kết
quả
cuộc
khảo
sát
mức
sống
hộ
dân
cư,
cho
thấy
chênh
lệch
giàu
nghèo
tại
Việt
Nam
lên
tới
9,2
lần.
Trong
khi
thu
nhập
bình
quân
của
người
Việt
Nam
đạt
1,387
triệu
đồng/người/tháng,
thì
nhóm
nghèo
nhất
mỗi
tháng
một
người
chỉ
thu
nhập
369.000
đồng,
còn
thu
nhập
trung
bình
của
nhóm
giàu
nhất
lên
tới
trên
3,4
triệu
đồng.
Khoảng
cách
này
đang
giãn
ra
ngày
càng
rộng.
Theo
ông
Ngô
Trường
Thi,
ngưỡng
của
sự
giàu
nghèo
được
tính
bằng
chỉ
số
Gini
Index
(Gini
Index
biểu
thị
độ
bất
bình
đẳng
của
phân
phối
thu
nhập
giữa
cá
nhân
và
hệ
kinh
tế
trong
một
nền
kinh
tế
-
PV).
Khi
nào,
chỉ
số
này
vượt
quá
0,4%
sẽ
tạo
nên
sự
bất
bình
đẳng
trong
xã
hội,
là
nguyên
nhân
của
hiện
tượng
đình
công,
xung
đột
giữa
các
vùng,
các
nhóm
lợi
ích,
thậm
chí
sẽ
là
cuộc
cách
mạng
thay
đổi
sự
không
bình
đẳng.
Ở
Việt
Nam,
hiện
chỉ
số
Gini
Index
ở
dưới
0,4.
Theo
đánh
giá
của
các
tổ
chức
Quốc
tế,
phân
bố
thu
nhập
ở
Việt
Nam
hiện
vẫn
ở
mức
an
toàn.
Tuy
nhiên,
chỉ
số
trên
không
bất
biến,
nếu
thúc
đẩy
tăng
trưởng
kinh
tế
không
gắn
với
đảm
bảo
an
sinh,
công
bằng
xã
hội,
thì
không
thể
có
phát
triển
bền
vững.
Trong
tính
toán
chênh
lệch
giàu
nghèo,
phân
xã
hội
thành
5
nhóm
thu
nhập:
20%
rất
cao,
20%
khá,
20%
trung
bình
và
20%
nghèo.
“Nếu
không
có
giải
pháp
thúc
đẩy
nhóm
20%
nghèo,
như
tiến
hành
các
chương
trình
chính
sách
an
sinh
xã
hội,
chương
trình
giảm
nghèo,
chương
trình
ưu
tiên
cho
các
vùng
khó
khăn...
thì
chắc
chắn
mức
chênh
lệch
giàu
nghèo
ngày
càng
cao”,
ông
Thi
nói.
Để
kéo
khoảng
cách
giàu
nghèo
gần
nhau,
Việt
Nam
đã
có
những
chính
sách
an
sinh
xã
hội
đối
với
nghèo
như:
cấp
thẻ
bảo
hiểm
y
tế,
đi
học
và
học
nghề
được
miễn
giảm
học
phí,
nhà
ở
được
hỗ
trợ,
hỗ
trợ
giống
cây,
con...
để
hộ
nghèo
không
quá
nghèo.
Tuy
nhiên,
theo
ông
Thi,
chính
sách
thuế
đánh
vào
nhóm
20%
người
giàu,
còn
nhiều
bất
cập.
Vì
vậy,
việc
điều
tiết
thu
nhập,
còn
nhiều
lỗ
hổng.
Nên
bộ
phận
người
giàu
nhanh
giàu
thêm
do
trốn
được
nhiều
loại
thuế
hoặc
có
những
tài
sản
của
họ
chưa
bị
đánh
thuế.