Trong
khi
các
siêu
thị
nước
ngoài
hết
lòng
chăm
sóc
từng
khách
hàng,
nhiều
hệ
thống
siêu
thị
của
chúng
ta
vẫn
còn
ở
tầm
thế,
tình
trạng
nguội
lạnh
với
khách
hàng.
Ảnh:
TL
mang
tính
chất
minh
họa
Chúng
tôi
mua
hai
ly
sinh
tố
trái
cây,
rồi
hớn
hở
chạy
qua
hàng
quà
sáng
ngay
bên
cạnh.
Vào,
chúng
tôi
lơ
đãng
ngó
nghiêng,
cầm
lên,
đặt
xuống,
tìm
chỗ
đặt
ly.
Chợt
chị
chủ
tiệm
đon
đả
chạy
ra,
đỡ
luôn
hai
ly
sinh
tố
mát
lạnh.
Bạn
tôi
sau
một
hồi
xem
menu,
chợt
ồ
lên,
ôm
chặt
lấy
ly
nước
mà
tấm
tắc:
“Trời
ơi,
họ
bọc
giấy
quanh
cái
ly
này,
xong
cho
vào
nilông,
rồi
buộc
cả
thêm
miếng
chun
cho
mình.
Mà
hàng
có
phải
của
họ
bán
đâu!”
Bảo
sao
bạn
tôi,
ở
tận
Canada,
mà
năm
nào
cũng
không
quản
ngại
đường
xa,
phải
ghé
đây
một
đôi
lần.
Tôi
đã
thử
khuyến
khích
bạn
tôi
đi
du
lịch
Việt
Nam,
nhưng
bà
bạn
lắc
đầu
không
nói.
Lúc
ấy,
tôi
muốn
nhắc
nhở...
người
Việt
chúng
ta,
đừng
quên
rằng
chúng
ta
đang
“xuất
khẩu”
rất
nhiều
tiền
mặt
tại
chỗ,
tức
là
đi
mua
hàng
ở
vô
số
các
chuỗi
cửa
hàng
như
Robinson
(Thái
Lan)
hay
Ministop,
Aeon
(Nhật
Bản)
ngay
trên
đất
Việt
Nam.
Sao
chính
chúng
ta
không
mê
các
cửa
hàng
và
sản
phẩm
của
người
Việt?
Những
đại
gia
với
chiến
lược
cạnh
tranh
từ
tình
yêu
với
từng
khách
hàng
Câu
chuyện
của
chị
Lê
Minh
Ngọc
khiến
tôi
giật
mình
nhớ
lại
chuyện
kể
của
một
bạn
trẻ
làm
phát
triển
kinh
doanh
cho
chuỗi
siêu
thị
Auchan
tại
Sài
Gòn.
Anh
kể.
Tổng
giám
đốc
xem
xét
từng
điểm
một,
thật
cặn
kẽ,
khi
đủ
điều
kiện
mới
định
ngày
khai
trương.
Điều
kiện
là...?
Là
khi
tất
cả
100%
hộ
gia
đình
chung
quanh
mặt
bằng
đã
được
thông
tin
đầy
đủ
về
hàng
hoá,
chính
sách
chăm
sóc
và
ưu
đãi
của
cửa
hàng
Auchan
sắp
mở,
thậm
chí,
nhân
viên
phải
làm
quen
và
thân
thiết
các
hộ
gia
đình
đến
mức
có
thể
vào
thăm
bếp
của
họ,
xem
họ
đi
chợ
mua
gì,
nấu
nướng
kiểu
gì,
từ
đó
mà
định
ra
các
dòng
sản
phẩm
phục
vụ
địa
phương
cần
có,
bên
cạnh
danh
mục
chung
có
sẵn.
Chiến
lược
cạnh
tranh
của
họ
là
vậy.
Không
phải
dội
bom
tấn
trên
tivi
mà
là
theo
sát
từng
người,
từng
hộ
gia
đình
để
làm
cho
họ
hài
lòng,
bằng
tình
yêu
sâu
sắc.
Và
còn
nữa!
Cách
mà
đại
siêu
thị
Aeon
của
Nhật
khiến
người
Việt
yêu
họ
quá
chừng.
Mỗi
chủ
nhật
có
chừng
50.000
–
70.000
người
đến
Aeon
Tân
Phú
trong
khuôn
viên
Celadon.
Tôi
đã
từng
ngồi
trên
tấm
phản
rộng
họ
bày
(họ
bày
nhiều
tấm
phản
rộng
vậy)
ngay
sảnh,
cùng
nhiều
gia
đình
khác,
thật
thoải
mái,
đề
huề,
vui
vầy
hưởng
thụ
không
khí
ấm
cúng
của
gia
đình,
cùng
ăn,
cùng
vui
chơi
mà
Aeon
cống
hiến.
Một
cô
bạn
làm
marketing
cho
Aeon
kể
rằng,
họ
yêu
cầu
làm
nhiều
chương
trình
mà
các
gia
đình
Việt
thích,
sao
cho
mọi
người
vui,
cảm
động,
thích
thú,
để
sẽ
càng
gắn
bó
với
Aeon
như
người
thân
trong
gia
đình,
chứ
không
nghe
họ
đặt
mục
tiêu
bán
hàng.
Họ
bán...
cảm
xúc,
mua
tình
yêu,
nói
đúng
hơn
là
từ
tình
yêu
khách
hàng
mà
họ
rèn
từng
nhân
viên
trong
cư
xử
hàng
ngày,
để
tạo
không
gian
thân
mật
nhất
có
thể.
Tình
yêu
thật,
sâu
sắc,
với
từng
khách
hàng,
từng
gia
đình
được
xây
dựng
thành
chiến
lược
chinh
phục
khách
hàng,
nâng
lên
thành
chiến
lược
cạnh
tranh
toàn
cầu,
tất
cả
nhất
quán
như
rất
hiển
nhiên,
trái
tim
“điều
khiển”
cái
đầu
để
thành
một
hệ
thống
chính
sách,
chuỗi
hành
động
thực
thi
nhất
quán
trên
cả
toàn
cầu.
Tôi
đã
nghiên
cứu
chiến
lược
phát
triển
của
Aeon
trên
toàn
cầu,
cũng
hết
sức
phức
tạp
và
công
phu
nhưng
đọc
xong
thì
càng
củng
cố,
vì
yêu
mà
công
phu
vậy,
tinh
tế
vậy
để
giữ
tình
yêu
của
mình
bền
vững
mãi
với
thời
gian.
Và
đó
chính
là
chiến
lược
cạnh
tranh
toàn
cầu
của
họ.
Tôi
lại
xin
kể
một
câu
chuyện
cũng
bé
tí
ti
ở
khách
sạn
quốc
tế
Ninh
Kiều.
Hôm
đó,
tôi
đến
khách
sạn
hơi
khuya,
soạn
áo
quần
thấy
cái
áo
bị
sứt
một
cái
nút.
Tìm
trong
gói
kim
chỉ
của
khách
sạn,
thấy
có
đủ,
trừ...
nút
áo.
Điện
thoại
hư,
tôi
chạy
từ
tầng
4
xuống.
Cô
nhân
viên
phục
vụ
đưa
ngay
cho
tôi
một
gói
khác.
Mừng
thấy
nhân
viên
khá
nhanh,
tôi
chạy
lên.
Mở
ra,
có
nút
áo,
chỉ
trắng
nhưng...
thiếu
kim.Tôi
lại
lếch
thếch
chạy
xuống.
Cô
nhân
viên
thực
sự
áy
náy,
xuýt
xoa
và
lúng
búng
xin
lỗi,
lại
tìm
gói
kim
chỉ
khác.
Cô
vừa
tìm
vừa
“an
ủi”
tôi:
“Con
thiệt
tình
xin
lỗi!
Con
làm
dì
khổ
quá,
chạy
lên
xuống
mấy
lần”.
Rồi
cô
giả
lả.
Lần
này
thì
để
con
tìm
thiệt
kỹ,
để
coi,
chà
chà,
để
coi
dì
có
CÓ
HÊN
KHÔNG.
Tôi
bật
cười,
dù
rất
bực.
Sao
chân
thành
mà...
ngờ
nghệch
thế?
Cô
cung
ứng
dịch
vụ
cho
khách
hàng,
mà
sao...
phải
coi
khách
có
hên
không?
Trong
khi
đương
nhiên
khách
sạn
phải
chu
toàn
mỗi
gói
kim
chỉ
cho
đủ
món
chứ?
Đã
yêu,
còn
phải
học
cách
thể
hiện
Nhiều
năm
sau,
cứ
nói
tới
dịch
vụ
khách
sạn
là
tôi
nhớ
tới
cô
nhân
viên
dễ
thương
và
tội
nghiệp
ấy.
Rất
chân
tình,
hiếu
khách,
nhưng
cô
chưa
được
dạy
cách
thể
hiện
tình
cảm
với
khách
hàng.
Vâng,
tình
yêu
thật
thà
nhưng
phải
được
dạy
cách
thể
hiện.
Còn
xa
hơn,
tình
yêu
phải
được
nâng
thành
chiến
lược
toàn
cầu.
Vì
nhứt
cử
nhứt
động
bây
giờ,
một
cửa
hàng
nhỏ
nhất,
một
anh
taxi
bình
thường
nhất
cũng
gây
ấn
tượng
mạnh
với
khách
hàng.
Mất
khách,
sụp
đổ
như
chơi
vì
những
sơ
suất.
Huống
chi,
nhiều
hệ
thống
siêu
thị
của
chúng
ta
vẫn
còn
ở
tâm
thế,
tình
trạng
nguội
lạnh
với
khách
hàng,
tính
toán
hơn
thua
từng
tí
với
khách
hàng.
Vài
ngàn
đồng
gửi
xe
vẫn
mãi
duy
trì.
Họ
không
ngại...
thua
từ
vòng
gửi
xe?
Hay
họ
chưa
yêu
đủ.
Khi
đã
yêu
đủ,
còn
phải
đi
học
cách
thể
hiện
thành
chiến
lược
cạnh
tranh.
Nghe
xa
vời?
Khi
mà
cuộc
chiến
cạnh
tranh
đang
ở
trong
lòng
đất
nước,
thành
phố
mình
rồi!