Để
xốc
lại
hoạt
động
buôn
bán
qua
biên
giới,
cửa
khẩu,
lối
mở
với
25
tỉnh,
thành
có
đường
biên
giới
giáp
ranh
với
Trung
Quốc,
Lào,
Campuchia,
ngày
26.11,
Bộ
Công
Thương
đã
tổ
chức
hội
nghị
giao
ban
Ban
Chỉ
đạo
Thương
mại
Biên
giới
năm
2013.
Trước
thực
trạng
còn
nhiều
hạn
chế,
dẫn
đến
rủi
ro
trong
hoạt
động
này,
nhiều
ý
kiến
tham
luận
cho
rằng
cần
có
cải
tiến
triệt
để
từ
cơ
chế,
chính
sách
đến
phân
cấp,
tự
chịu
trách
nhiệm
cho
các
địa
phương.
Thứ
trưởng
Bộ
Công
Thương
Nguyễn
Cẩm
Tú,
đánh
giá
về
hoạt
động
thương
mại
biên
giới
(TMBG)
ghi
nhận
hoạt
động
này
đã
đóng
góp
đáng
kể,
làm
biến
đổi
sâu
sắc
thị
trường,
tạo
điều
kiện
thông
thương,
cải
thiện
đời
sống
cư
dân
vùng
biên.
Bình
quân
mỗi
năm
TMBG
góp
khoảng
10
tỉ
USD
kim
ngạch
XNK,
với
các
mặt
hàng
phong
phú
đa
dạng.
Sôi
động
nhất
là
tuyến
biên
giới
Việt-
Trung,
với
kim
ngạch
XNK,
trao
đổi
hàng
hoá
qua
biên
giới
chiếm
tỉ
trọng
trung
bình
30%
tổng
kim
ngạch
thương
mại
song
phương.
Các
mặt
hàng
xuất
chính
là
hoa
quả
tươi,
caosu,
nông
thuỷ
sản,
lương
thực,
thực
phẩm
chế
biến;
và
nhập
khẩu
về
máy
móc
thiết
bị,
năng
lượng,
vật
tư
nông
nghiệp...
Với
phương
thức
kinh
doanh
đa
dạng,
linh
hoạt
(XNK
trực
tiếp,
tạm
nhập-
tái
xuất,
chuyển
khẩu,
kho
ngoại
quan,
trao
đổi
của
cư
dân
biên
giới...),
hoạt
động
này
đang
cho
thấy
nếu
không
có
biện
pháp
quản
lý
phù
hợp
sẽ
tiềm
ẩn
nhiều
nguy
cơ
mất
an
toàn.
Phó
Chủ
tịch
tỉnh
Lạng
Sơn
-
ông
Nguyễn
Văn
Bình
-
nhận
định,
hoạt
động
TMBG
khá
đặc
thù,
song
hành
lang
pháp
lý
cho
hoạt
động
này
vẫn
chủ
yếu
thực
hiện
theo
cơ
chế
chính
sách
chung
về
XNK
theo
thông
lệ
quốc
tế
nên
chưa
phát
huy
hết
tiềm
năng,
lợi
thế
của
các
tỉnh
biên
giới.
Ông
ví
dụ,
theo
quy
định
hàng
hoá
XNK
chính
ngạch
đều
phải
có
hợp
đồng
mua
bán
giữa
hai
bên
đối
tác,
được
cấp
phép
theo
hạn
ngạch,
quy
định
phải
mở
L/C
và
thanh
toán
qua
ngân
hàng...
Nhưng
nếu
thực
hiện
đầy
đủ
các
quy
định
này,
theo
ông
Bình
là
không
thể
áp
dụng
được
đối
với
hoạt
động
giao
thương
biên
mậu
vì
phần
lớn
hàng
hoá,
nông
sản
của
cư
dân
biên
giới
đều
không
có
hợp
đồng,
giao
dịch
chủ
yếu
bằng
tiền
mặt,
không
qua
ngân
hàng.
Đây
là
tập
quán
kinh
doanh,
nhưng
cũng
ẩn
chứa
nhiều
rủi
ro
như
việc
hàng
hoá
VN
xuất
sang
Trung
Quốc
vì
không
có
hợp
đồng,
mua
bán
theo
nhu
cầu
của
đối
tác
nên
dễ
dẫn
đến
tình
trạng
đối
tác
từ
chối
mua
thì
hàng
cũng
không
biết
bán
đi
đâu.
Tình
trạng
dưa
hấu,
vải
thiều
của
VN
xuất
sang
bị
tồn
đọng
ở
cửa
khẩu
chính
là
hồi
chuông
cảnh
tỉnh
cho
những
giao
dịch
biên
mậu
không
hợp
đồng.
Cũng
theo
ông
Bình,
hoạt
động
buôn
bán
qua
biên
giới
cũng
có
những
hạn
chế
do
quá
phụ
thuộc
vào
thị
trường
nước
bạn
như
trong
khi
toàn
tuyến
đường
biên
có
tới
23
cửa
khẩu
quốc
tế,
27
cửa
khẩu
quốc
gia
và
song
phương,
65
cửa
khẩu
phụ
và
nhiều
đường
mòn,
lối
mở,
nhưng
nhiều
cửa
khẩu
đầu
tư
hạ
tầng
tốt
thì
phía
bạn
lại
không
xuất
hàng
qua,
dẫn
đến
lãng
phí
trong
đầu
tư.
Ngược
lại,
nhiều
cửa
khẩu
phụ,
lối
mở
lại
được
sử
dụng
để
xuất
nhập
khẩu
hàng
hoá
lớn,
dẫn
đến
quá
tải
về
hạ
tầng
thương
mại.
Trong
bối
cảnh
phải
tiết
giảm
chi
phí
cho
doanh
nghiệp,
thì
nhiều
cửa
khẩu
được
bố
trí
dàn
trải
ở
các
địa
phương
khác
nhau
dẫn
đến
sự
cạnh
tranh
giữa
các
tỉnh
trong
thu
thuế
XNK,
hậu
quả
là
DN
phải
gánh
thêm
quá
nhiều
chi
phí.
Chủ
tịch
UBND
tỉnh
Hà
Giang
-
ông
Đặng
Văn
Bông
đưa
ra
một
so
sánh,
cùng
là
địa
phương
biên
giới,
nhưng
trong
khi
lãnh
đạo
các
địa
phương
phía
bạn
được
phân
cấp
rất
nhiều
quyền
trong
việc
quản
lý
hoạt
động
biên
mậu,
“muốn
khuyến
khích
mặt
hàng
nào,
tăng,
giảm
thuế
bao
nhiêu
là
họ
quyết
tăng,
giảm
được
ngay.
Trong
khi
chính
quyền
các
địa
phương
bên
mình
thì
phải
báo
cáo,
xin
phép
Chính
phủ.
Trên
thực
tế,
hoạt
động
giao
thương
biên
giới
thời
gian
qua
có
những
vướng
mắc
đòi
hỏi
lãnh
đạo
địa
phương
2
bên
xử
lý,
tháo
gỡ,
thúc
đẩy
giao
thương.
Vì
vậy,
tới
đây
khi
sửa
QĐ
254
và
QĐ
139
về
hoạt
động
thương
mại
biên
giới,
chúng
tôi
kiến
nghị
cần
phân
cấp
mạnh
hơn
nữa
cho
lãnh
đạo
địa
phương
để
quản
lý
hoạt
động
XNK
đảm
bảo
linh
hoạt,
phát
huy
ưu
thế
đặc
thù
của
hoạt
động
này.
Đại
diện
UBND
tỉnh
Quảng
Ninh,
địa
phương
có
cả
biên
giới
trên
biển
và
đất
liền
với
Trung
Quốc
–
đồng
tình:
Bên
cạnh
chính
sách
cho
hoạt
động
biên
mậu
cần
sửa
đổi
theo
hướng
linh
hoạt,
uyển
chuyển
thì
việc
phân
cấp
mạnh
cho
chính
quyền
địa
phương
khu
vực
biên
mậu
cần
được
mở
rộng.
Chẳng
hạn
như
số
tiền
thu
thuế
biên
mậu
được
để
lại
cho
địa
phương
để
đầu
tư
hạ
tầng
cơ
sở,
hay
như
phân
cấp
cho
chủ
tịch
các
tỉnh
biên
giới
được
chủ
động
quyết
định
danh
mục
hàng
hoá
và
đóng,
mở
các
cửa
khẩu
phụ,
điểm
thông
quan,
đường
mòn,
lối
mở,
các
điểm
xuất
hàng...
Thời
gian
qua,
mặc
dù
XNK
qua
biên
giới
là
hoạt
động
mang
lại
nguồn
thu
lớn
cho
địa
phương,
song
không
phải
địa
phương
nào
có
cửa
khẩu
cũng
hoạt
động
hiệu
quả,
nhiều
khó
khăn,
phức
tạp
đã
nảy
sinh
từ
hoạt
động
buôn
lậu
theo
phương
thức
tạm
nhập
tái
xuất
qua
biên
mậu.
Việc
kiểm
tra,
kiểm
soát
an
toàn
vệ
sinh
thực
phẩm
lỏng
lẻo,
không
ít
thực
phẩm
bẩn,
không
rõ
nguồn
gốc
xuất
xứ
bằng
nhiều
con
đường
vẫn
tràn
qua
biên
giới
gây
khó
khăn
cho
quản
lý
nội
địa.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 198
•Máy chủ tìm kiếm : 13
•Khách viếng thăm : 185
Hôm nay : 32370
Tháng hiện tại : 971822
Tổng lượt truy cập : 44339507