Một
cách
“giúp
vốn”
37
học
viên
thuộc
20
cơ
sở
làng
nghề
ở
An
Giang
đã
trãi
qua
khóa
huấn
luyện
kỹ
năng
quảng
bá
thương
hiệu,
nâng
cao
kỹ
năng
phục
vụ
khách
hàng
vào
cuối
tháng
5-2007.
37
học
viên
thuộc
20
cơ
sở
làng
nghề
ở
An
Giang
đã
trãi
qua
khóa
huấn
luyện
kỹ
năng
quảng
bá
thương
hiệu,
nâng
cao
kỹ
năng
phục
vụ
khách
hàng
vào
cuối
tháng
5-2007.
Chụp
ảnh
kỷ
niệm
Khóa
huấn
luyện
này
nằm
trong
chuỗi
họat
động
hỗ
trợ
thuộc
Dự
án
hỗ
trợ
phát
triển
đặc
sản
và
sản
phẩm
làng
nghề
tỉnh
An
Giang
(do
CLB
Hàng
Việt
Nam
chất
lượng
cao
và
báo
SGTT
tổ
chức).
Ở
An
Giang,
lâu
nay
một
số
cơ
sở
sản
xuất
đã
tập
tành
làm
thương
hiệu
sản
phẩm.
Nhưng
làm
thế
nào
gây
được
ấn
tượng
mạnh
mẽ
thì....nhiều
cơ
sở
vẫn
còn
lúng
túng.
Cơ
sở
đường
Thốt
nốt
Thảo
Hương
(Châu
Đốc)
được
xem
là
nhạy
bén,
năng
động...
trong
việc
nâng
cao
chất
lượng,
đổi
mới
bao
bì,
quảng
bá
hình
ảnh,
thương
hiệu
sản
phẩm
từ
cây
thốt
nốt.
Tuy
nhiên,
tại
lớp
học
này
anh
Nguyễn
Văn
Phúc,
chủ
cơ
sở
phải
công
nhận
so
màu
sắc
logo
trên
bao
bì
thì
cái
này
chưa
nhất
quán
với
cái
kia
dù
tất
cả
đều
là
sản
phẩm
của
Thảo
Hương.
Yếu
tố
nào
tạo
nên
thương
hiệu
và
những
câu
chuyện
đan
xen
nhau
trong
suốt
hai
ngày
liền.
Thạc
sĩ
Vũ
Quốc
Chinh,
cho
rằng
có
không
ít
cơ
sở,
doanh
nghiệp
tập
trung
đầu
tư
chất
lượng
sản
phẩm
và
yên
chí
“hữu
xạ
tự
nhiên
hương.”
Ông
đưa
ra
xu
hướng
của
Châu
Âu
và
Mỹ.
Quan
niệm
của
giới
kinh
doanh
Mỹ:
Hàng
bán
được
thì
mới
là
hàng
tốt.
Lớp
học
Làng
nghề
mộc
Chợ
Thủ
(Chợ
Mới)
nổi
tiếng
mấy
trăm
năm
nay
nhưng
tới
thời
điểm
này
chưa
xây
dựng
được
thương
hiệu
đúng
nghĩa.
Làng
mộc
Chợ
Thủ
có
3
người
theo
học
lớp
này
-
Ông
Trần
Minh
Đoàn-
chủ
cơ
sở-cho
biết:
Đây
là
cơ
hội
quá
tốt
để
các
làng
nghề
nhìn
lại
chính
mình.
Có
học
mới
biết
cách
làm
tăng
giá
trị
cho
sản
phẩm,
biết
cách
làm
thương
hiệu.
Ông
Lê
Văn
Kịch,
60
tuổi,
ở
làng
nghề
nhang
Bình
Đức
là
học
viên
cao
tuổi
nhất
của
khóa
học.
Ngày
nào
ông
cũng
đến
lớp
đều
đặn,
ghi
chép
cẩn
thận.
“Tui
già
rồi
nhưng
cũng
phải
học
để
biết
đường
mà
làm
với
người
ta.
Bao
nhiêu
năm
rồi
nhang
của
Bình
Đức
cứ
phải
gắn
nhãn
hiệu
của
cơ
sở
khác
hoặc
chỉ
đóng
gói
để
bán.
Làm
hòai
từ
thế
hệ
này
tới
thế
hệ
khác
mà
không
có
tên
tuổi
gì!
Chúng
tôi
đã
đăng
ký
nhãn
hiệu
từ
năm
2005
mà
tới
nay
chưa
được
công
nhận.
Thiệt
tình
là
rất
buồn
và
muốn
làm
cái
gì
đó
riêng
cho
mình.
Anh
Phan
Văn
Ghi
chia
sẻ:
Không
làm
thương
hiệu
cho
mình
là
không
xong,
thầy
Chinh
nói
kết
quả
thăm
dò
người
tiêu
dùng
ở
TP
HCM:
61%
khách
hàng
luôn
coi
thương
hiệu
khi
mua
hàng,
80%
coi
xuất
xứ
hàng
hóa
mới
bỏ
tiền
mua...
Học
viên
trưng
bày
sản
phẩm
Làng
bánh
phồng
Phú
Mỹ
(Phú
Tân)
bao
năm
nay
cũng
chỉ
làm
hàng
rồui
vô
bao
nilon
bán
khắp
nới.
Còn
người
mua
thì
mù
tịt
thông
tin
về
sản
phẩm.
Chị
Hồ
Thị
Sen
trăn
trở:
Vậy
chứ
tụi
tui
đâu
biết
làm
gì
khác
hơn?!
Theo
chị
Sen
thì
bao
năm
nay
bánh
phồng
Phú
Mỹ
chỉ
lấy
chất
lượng
và
giá
cả
cực
rẻ
để
tồn
tại.
Hàng
rẻ,
tưởng
dễ
bán,
dễ
mần
ăn
nhưng
không
thể
phát
triển
được.
Học
viên
cao
tuổi
nhất
lớp
Tuy
nhiên,
Th.s
Vũ
quốc
Chinh
lưu
ý:
Vấn
đề
làm
thương
hiệu
cho
các
làng
nghề
phải
tính
tới
cấp
độ
thương
hiệu.
Làm
sao
để
thương
hiệu
sản
phẩm
làm
nên
thương
hiệu
địa
phương
hay
thương
hiệu
doanh
nghiệp
làm
nên
thương
hiệu
của
quốc
gia?
Từng
làng
nghề,
địa
phương...
cần
chú
ý
đến
các
yêu
cầu
về:
nhận
thức,
nguồn
lực,
phương
pháp
phối
hợp
nhau
thành
chiến
lược
dài
hạn.
Thực
chất
đó
là
quá
trình
dài
chinh
phục
người
tiêu
dùng.
Quảng
bá
thương
hiệu
với
nhiều
phương
pháp:
truyền
thông
tĩnh
trong
phạm
vi
thời
gian
dài
như:
nhãn
hiệu;
màu
sắc
chủ
đạo
trên
sản
phẩm,
phương
tiện,
đồng
phục;
danh
thiếp...
Hoặc
những
phương
pháp
truyền
thông
động
–
trong
từng
thời
kỳ
thông
qua
bao
bì,
website,
brochure,
catalogue...và
nâng
cao
kỹ
năng
trưng
bày
hàng
hóa,
nghệ
thuật
phục
vụ
khách
hàng...là
cách
quảng
bá
thương
hiệu
tốt
nhất
tại
nơi
bán
hàng.
Nhiều
học
viên
tâm
đắc
về
điều
này
sau
khi
ngộ
ra
nhiều
điều
được
truyền
đạt
từ
lớp
học.
Đây
là
cách
Dự
án
“giúp
vốn”...
Ngày
mai
họ
sẽ
sử
dụng
nguồn
vốn
này-
Nhiều
người
nói
như
vậy.