Khó
khăn
của
ngành
mía
đường
lâu
nay
là
diện
tích
manh
mún,
năng
suất
thấp.
Quy
mô
và
năng
suất
Do
đó,
ngành
mía
đường
Việt
Nam cần
phải
chuyên
nghiệp
hơn
và
tập
trung
vào
mục
tiêu
tăng
năng
suất
cây
trồng
để
giảm
thiểu
tình
trạng
nông
dân
bỏ
cây
mía,
chuyển
sang
trồng
cây
trồng
khác.
Chính
phủ
đã
có
Quyết
định
68/2013/QĐ
-
TTg
về
hỗ
trợ
giảm
tổn
thất
sau
thu
hoạch
cho
người
nông
dân,
trong
đó,
nông
dân
cần
cơ
giới
hóa
sẽ
được
cho
vay
tiền
mua
máy
móc
với
thời
gian
vay
dài,
lãi
suất
thấp.
Tuy
nhiên,
đây
không
phải
là
vấn
đề
có
thể
làm
trong
ngày
một
ngày
hai.
Bởi
lẽ,
do
tính
chất
đặc
thù
của
ngành
mía
đường là
trồng
trên
diện
tích
rộng
và
năng
suất
mía
liên
quan
trực
tiếp
tới
sản
lượng,
chất
lượng
đường,
trong
khi
đó,
chúng
ta
thiếu
những
diện
tích
trồng
mía
đường
có
quy
mô
như
những
cánh
đồng
mẫu
lớn
mà
thường
là
chia
nhỏ
theo
hộ
gia
đình,
nên
việc
áp
dụng
cơ
giới
hóa
vào
sản
xuất
sẽ
là
rất
khó
khăn.
Hơn
nữa,
hiện
nay
không
chỉ
riêng
ngành
mía
đường
mà
tất
cả
các
ngành
nông
sản
vẫn
rất
thiếu
những
nghị
định
quy
định,
hướng
dẫn
tổ
chức
thực
hiện,
trong
khi
các
nước
trong
khu
vực
đều
đã
hoàn
thành
các
văn
bản
này.
Ví
dụ
như,
ngành
mía
đường
Thái
Lan
có
hẳn
một
Ủy
ban
quốc
gia
điều
hành
theo
Luật
mía
đường
năm
1984.
Theo
luật
này
có
lập
quỹ
mía
đường
từ
tiền
thuế
để
lại
để
bình
ổn
cho
ngành.
Luật
mía
đường
quy
định
3
loại
quota
A,
B
và
C,
mỗi
DN
mía
đường
của
Thái
Lan
đều
phải
có
nghĩa
vụ
thực
hiện
quota
A
cung
cấp
cho
nhu
cầu
nội
địa
với
giá
bán
luôn
cao
hơn
giá
xuất
khẩu
và
giá
thương
mại
thế
giới;
quota
B
cho
các
hợp
đồng
dài
hạn
cung
cấp
quốc
tế
mà
Thái
Lan
đã
ký
kết.
Cuối
cùng
là
quota
C
-
đây
là
quota
thặng
dư,
các
doanh
nghiệp đường
tự
do
xuất
khẩu
mà
không
cần
chứng
từ,
và
với
quota
C
này
dù
bán
giá
thấp
cỡ
nào
họ
cũng
có
lãi
vì
phần
lãi
chính
đã
được
đảm
bảo
ở
quota
A
và
B…
Hoàn
thiện
chính
sách
Việc
phát
triển
ngành
mía
đường
không
đơn
giản
chỉ
là
xóa
bảo
hộ
mà
còn
bao
quát
nhiều
vấn
đề
từ
việc
luật
hóa,
cho
đến
cơ
chế
phân
chia
lợi
nhuận... |
Do
vậy,
chúng
tôi
đang
rất
cố
gắng
phấn
đấu
sẽ
trình
chính
phủ
văn
bản
soạn
thảo
cho
luật
mía
đường,
từ
khâu
sản
xuất
mía
đường
(bao
gồm
quy
hoạch
diện
tích
thế
nào,
đưa
cơ
giới
hóa
vào
sản
xuất
ra
sao…),
đến
chế
biến
và
đóng
gói
để
ngăn
cản
vấn
đề
nhập
lậu.
Đồng
thời,
trong
thời
gian
tới,
Cục
và
Bộ
NN-
PTNT
sẽ
đề
xuất
trình
Chính
phủ
nhiều
giải
pháp
để
hỗ
trợ
ngành
mía
đường:
Cải
cách
thủ
tục
hành
chính,
hải
quan;
Tổ
chức
hội
thảo
chuyên
ngành,
thực
hiện
việc
thu
phí
kiểm
dịch
các
lọai
nông
sản
trong
đó
có
cây
mía…
góp
phần
thúc
đẩy
ngành
mía
đường
phát
triển,
tăng
sức
cạnh
tranh,
giúp
người
nông
dân
có
thể
làm
giàu
từ
cây
mía,
yên
tâm
gắn
bó
lâu
dài…
Song
song
với
đó,
cũng
cần
xây
dựng
cơ
chế
phân
chia
thu
nhập
hợp
lý,
rõ
ràng,
minh
bạch
giữa
nông
dân
và
nhà
máy
đường,
coi
đây
là
cơ
sở,
cam
kết
quan
trọng
được
Pháp
luật
Nhà
nước
bảo
vệ,
nhằm
khuyến
khích
nông
dân
và
nhà
máy
hợp
tác
trong
việc
sản
xuất
và
tiêu
thụ
mía
nguyên
liệu
ổn
định,
hiệu
quả.
Nếu
thực
hiện
được
việc
này,
các
nhà
máy
sẽ
luôn
được
đảm
bảo
về
nguồn
nguyên
liệu
ổn
định,
tập
trung
cải
tiến
quy
trình
công
nghệ,
nâng
cao
công
suất
và
hiệu
quả
chế
biến
nhằm
gia
tăng
thêm
lợi
ích,
còn
nông
dân sẽ
yên
tâm
trong
việc
trồng
mía
và
đầu
tư
thâm
canh,
nâng
cao
năng
suất,
chất
lượng
mía
nguyên
liệu.
Bên
cạnh
đó,
Chính
phủ
cũng
nên
xem
xét
để
từng
bước
hình
thành
nên
quỹ
bình
ổn
mía
đường
bằng
cách
trích
một
phần
lợi
nhuận
từ
hoạt
động
sản
xuất
mía
nguyên
liệu
và
chế
biến
đường
trên
đầu
tấn
mía
và
tấn
đường
sản
xuất
ra,
nhằm
tài
trợ
thường
xuyên
cho
công
tác
nghiên
cứu
khoa
học
cũng
như
hỗ
trợ
cho
nông
dân
và
nhà
máy
đường
khi
thị
trường
đường
trong
nước
gặp
khó
khăn,
rủi
ro
khách
quan.
Việc
phát
triển
ngành
mía
đường
không
đơn
giản
chỉ
là
xóa
bảo
hộ
mà
nó
còn
bao
quát
nhiều
vấn
đề
từ
việc
luật
hóa,
cho
đến
cơ
chế
phân
chia
lợi
nhuận…
để
làm
sao
doanh
nghiệp
và
người
nông
dân
và
nhà
khoa
học
tìm
được
tiếng
nói
chung.