Sau
khi
bỏ
trốn,
ngày
4.8.2011,
cô
Nguyễn
Thị
Thúy
Hằng,
sinh
năm
1986,
ở
ấp
Thới
Hưng,
xã
Thới
An
Đông,
TP
Cần
Thơ
đã
gởi
đơn
đến
các
cơ
quan
chức
năng
của
Cần
Thơ
để
tố
cáo
cuộc
hôn
nhân
bị
ép
buộc
của
mình
với
một
thanh
niên
Trung
Quốc.
Từ
trái
sang
phải:
Liu
Bin,
cô
dâu
Thúy
Hằng,
chú
rể
và
cô
Hiền.
Ảnh
tư
liệu
gia
đình
cô
Hằng.
|
Theo
lời
kể
của
Hằng,
vào
tháng
6.2011,
mẹ
cô
là
bà
Nguyễn
Thị
Mỹ
Lệ
đi
đám
cưới
có
nghe
chuyện
gả
con
qua
Trung
Quốc.
Bà
Lệ
hỏi
thăm
và
được
giới
thiệu
ông
Liu
Bin,
chuyên
làm
môi
giới
cho
phụ
nữ
Việt
lấy
chồng
Trung
Quốc.
Ông
Liu
Bin
này
là
người
Trung
Quốc,
có
vợ
là
một
phụ
nữ
Cần
Thơ.
Ngày
24.6.2011,
mẹ
Hằng
dẫn
cô
đến
nhà
mẹ
vợ
Liu
Bin
ở
Ba
Xe
(quận
Ô
Môn)
để
bàn
chuyện
cưới
gả.
Chiều
24.6,
Liu
Bin
giao
cho
mẹ
Hằng
tín
vật
gồm:
một
sợi
dây
chuyền,
một
đôi
bông
tay
vàng
18,
tổng
cộng
1,3
chỉ
vàng
cùng
với
một
chiếc
nhẩn
nửa
chỉ
vàng
24K.
Sau
đó,
anh
Hằng
chở
cô
đến
khách
sạn
Phương
Anh
ở
TP
Cần
Thơ
để
giao
cho
Liu
Bin.
Sáng
25.6,
Liu
Bin
dẫn
cô
lên
TP
HCM,
ở
khách
sạn
Sao
Mai,
rạng
sáng
26.6.2011
lên
máy
bay
đi
Trung
Quốc.
Đến
Trung
Quốc,
cô
Hằng
được
bố
trí
ở
nhà
Liu
Bin,
TP
Trung
Hải.
Cô
nhớ
lại:
“Liu
Bin
gọi
bạn
bè
đến
để
giới
thiệu,
tìm
mối
gả
tôi.
Do
không
biết
tiếng
Trung
Quốc
nên
tôi
không
hiểu
họ
nói
gì.
Khoảng
20
ngày
sau,
Liu
Bin
ra
dấu
cho
tôi
phải
chọn
một
người
mới
được
về
Việt
Nam.
Vì
sự
thúc
giục
của
mẹ
tôi
“ưng
đại
đi
con”,
hôm
sau
tôi
chọn
một
người
tên
Chen
Jin
Rong,
sinh
năm
1987
ở
Giang
Tô,
Trung
Quốc”.
Đến
ngày
20.7,
Hằng
được
đưa
về
Việt
Nam
xin
giấy
xác
nhận
độc
thân
để
làm
giấy
kết
hôn.
Theo
đơn
của
cô:
“Ngày
28.7,
tổ
chức
đám
cưới,
sính
lễ
gồm
tín
vật
Liu
Bin
đưa
trước,
cộng
thêm
6
triệu
đồng.
Chiều
cùng
ngày
gia
đình
tôi
đưa
tôi
đến
khách
sạn
Phương
Anh
ở
TP
Cần
Thơ
để
cùng
chồng
là
Chen
Jin
Rong
và
Liu
Bin
đi
Trung
Quốc.
Ngày
29.7.2011,
họ
đưa
tôi
đến
lãnh
sự
Trung
Quốc
ở
TP
HCM
để
xin
giấy
đi
Trung
Quốc.
Do
trục
trặc
nên
chưa
xin
được.
Tất
cả
về
khách
sạn
Minh
Thư
số
440,
quận
10,
TP.HCM.
Trong
lúc
đó,
cũng
có
hai
cô
gái
đi
theo
để
sang
Trung
Quốc
“chào
hàng”.
Đến
tối
cùng
ngày,
khoảng
21giờ
30
phút,
tôi
thấy
không
ổn
nên
tôi
trốn
khỏi
khách
sạn.
Sau
đó
cô
Hiền
có
nhắn
tôi
2
tin,
kêu
tôi
trở
lại
và
hăm
bỏ
trốn
sẽ
bị
“bồi
thường
gấp
2
lần”.
Cô
Hiền
mà
cô
Hằng
nói
là
phiên
dịch
cho
ông
Liu
Bin
ở
Việt
Nam.
Cũng
theo
lời
cô
Hằng:
“Cô
Hiền
cũng
điện
thoại
cho
mẹ
tôi,
vừa
động
viên,
vừa
hăm
dọa
đền
số
tiền
lớn
lên
đến
cả
trăm
triệu
đồng,
có
thể
họ
ám
chỉ
cả
số
tiền
họ
đưa
tôi
đi
chào
hàng
ở
Trung
Quốc”.
Trong
tâm
trạng
hoảng
sợ
Hằng
cho
biết:
“Hiện
nay
tôi
đang
lẩn
trốn
gia
đình,
mẹ
tôi
vì
áp
lực
sợ
phải
đền
tiền
nên
tìm
kiếm
tôi
khắp
nơi
để
tiếp
tục
“cống
nạp”
cho
bọn
Liu
Bin.
Tôi
thiết
tha
kêu
gọi
sự
giúp
đỡ
của
quý
cơ
quan
ban
ngành
để
tôi
được
tự
do
và
giúp
mẹ
tôi
tỉnh
mộng
gả
con
cho
nước
ngoài”.
Ngày
9.8.2011,
công
an
phường
Thới
An
Đông,
quận
Bình
Thủy,
TP
Cần
Thơ,
cho
biết
có
nhận
được
đơn
cầu
cứu
của
cô
Nguyễn
Thị
Thúy
Hằng,
và
mời
mẹ
cô
Hằng
đến
làm
việc.
Hội
phụ
nữ
phường
cũng
đã
làm
việc
với
mẹ
Hằng
xung
quanh
vấn
đề
nói
trên.