Tiến
sĩ
Nguyễn
Thị
Hòe
(thứ
3
từ
trái
sang)
–
Chủ
tịch
Tập
đoàn
sơn
Kova
với
3000
nhân
viên,
tại
Hội
thảo:
“Nhận
diện
cơ
hội
mới
trong
môi
trường
biến
động
toàn
cầu”.
Ra
đời
20
năm
từ
đại
học
Bách
Khoa
TPHCM,
đến
nay
có
Kova
đã
có
12
công
ty
con
trên
6
nước,
các
đối
tác
của
Kova
hiện
nay
có
Myanma,
Ấn
Độ,
Srilanka…
Kể
về
công
nghệ
biến
vỏ
trấu
thành
sơn
chống
đạn,
chống
cháy,
chống
khuẩn
bằng
công
nghệ
nano,
TS
Nguyễn
Thị
Hòe
–
Chủ
tịch
Tập
đoàn
sơn
Kova
nói:
“Tôi
đã
đi
vòng
quanh
thế
giới
những
nước
phát
triển
nhất
để
tìm
hiểu
đã
có
ai
dùng
vỏ
trấu
làm
sơn
chống
cháy
bằng
công
nghệ
nano
chưa?
Hoàn
toàn
chưa
thấy”.
“Hạt
nano
bằng
một
phần
nghìn
sợi
tóc.
Khi
các
vật
liệu
đã
biến
thành
hạt
nano
giá
trị
của
nó
lên
đến
hàng
triệu
lần”.
“Chúng
tôi
đã
nghiên
cứu
thành
công
bốn
loại,
sơn
chống
cháy,
sơn
làm
sạch,
công
nghệ
này
đã
được
ứng
dụng
tại
Nhà
trắng.
Khi
đã
thành
hạt
nano,
khả
năng
chống
cháy,
chống
ăn
mòn
cao,
đặc
biệt
là
khả
năng
diệt
khuẩn”
Hiện
sơn
chống
cháy
của
Kova
đã
đi
khắp
mọi
nơi
để
giảm
thiểu
tác
hại
của
nó
lên
con
người.
Sơn
chống
đạn
đã
được
thử
tại
trường
bắn
Campuchia,
khiến
cho
viên
đạn
không
chui
qua
được.
Người
lính
bình
thường
mang
áo
chống
đạn
rất
nặng,
nhưng
công
nghệ
nano
giúp
cho
người
lính
chạy
rất
dễ
dàng.
Vì
sao
phải
thử
ở
Campuchia?
Bà
Hòe
chua
chát:
“Vì
xin
giấy
phép
ở
Việt
Nam
không
được!
Trong
khi
ở
Campuchia
chỉ
cần…
hai
thùng
nước
suối.
Các
thủ
tục
xin
phép
thử
nghiệm
ở
Việt
Nam
vô
cùng
nhiêu
khê”.
“Sơn
chống
cháy
có
thể
chịu
nhiệt
độ
1000
độ
C
trong
2
giờ
khi
sơn
lên
bề
mặt
kim
loại.
Sơn
chống
đạn
đã
được
chuyển
giao
công
nghệ
cho
Mỹ,
nhưng
vẫn
chưa
xong
về
thủ
tục.”
Thị
trường
Sigapore
là
thị
trường
Kova
thắng
lợi
nhất.
“Bán
ở
Singapore
vô
cùng
thoải
mái
dể
dùng
tiền
đó
đi
mở
thêm
nhà
máy
ở
các
nước.
Chúng
tôi
đang
làm
nhà
máy
thứ
hai
ở
Malaysia,
hơn
600
công
nhân
của
Kova
làm
việc
ở
đây.
Tại
Campuchia,
ngôi
nhà
của
Thủ
tướng
Hunsen
là
dùng
sơn
Kova
tự
làm
sạch.
Kova
đã
thành
công
mạnh
mẽ
tại
siêu
thị
lớn
ở
Singapore,
đấu
một
cách
tự
tin
với
các
hãng
sơn
nước
ngoài
khác”,
bà
Hòe
cho
biết
Một
tâm
sự
rất
đau
đớn
của
bà
Hòe
là
sự
hành
hạ
của
các
địa
phương:
“Họ
đến,
có
khi
nhiều
lần
trong
một
tháng,
mỗi
lần
có
khi
5
đến
10
người,
hành
đủ
thứ.
Trong
khi
ở
Malaysia
tôi
chưa
mất
một
đồng
tiền
phí
nào
cho
tiêu
cực
trong
khi
ở
VN
chúng
tôi
phải
chi
2%
cho
tiêu
cực
phí,
2%
cho
nghiên
cứu,
và
0%
cho
quảng
cáo
trên
lợi
nhuận”.
“Mỗi
lần
vận
chuyển
sơn
đi
các
tỉnh,
tiền
tiêu
cực
phí
cộng
lại
cả
năm
lên
đến
hàng
tỷ.
Tôi
đã
phải
đích
thân
ngồi
lên
xe
tải
theo
các
tài
xế
vận
chuyển,
và
thấy
con
số
họ
báo
cáo
không
hề
sai.
Giờ
chúng
tôi
chủ
trương
giảm
bớt
lượng
xe
đi
thuê
để
giảm
tiêu
cực
phí”.
Đó
là
chưa
kể
sự
hạnh
hạ
về
đăng
ký
các
công
nghệ.
Chỉ
có
mỗi
đăng
ký
chữ
“nano”
mà
họ
bắt
có
dấu
ô,
giờ
vẫn
phải
để
có
dấu
ô.
Khi
câu
chuyện
này
đến
tai
Bộ
trưởng
Khoa
học
Công
nghệ,
họ
chối,
nhưng
giấy
tờ
đã
lên
hết
rồi,
đâu
có
sửa
được.
Chả
lẽ
giờ
xuất
khẩu
sang
các
nước
nano
có
dấu
ô?”
Hỏi
bà
sao
đang
là
nhà
khoa
học
lại
theo
đuổi
nghiệp
kinh
doanh
cơ
cực
như
thế?
Bà
nói:
“Vì
máu
làm
khoa
học
chứ
không
phải
để
kiếm
tiền.
Sắp
tới
tôi
còn
đang
chuẩn
bị
sang
Nga,
Ấn
Độ
để
làm
nhà
máy
cho
họ”.
“Ý
đồ
của
tôi
là
muốn
đưa
các
nghiên
cứu
khoa
học
ra
toàn
thế
giới.
Nếu
90
tuổi
còn
sống
tôi
vẫn
tiếp
tục
nghiên
cứu
và
đưa
nó
ra
xã
hội
hóa.
Nếu
chỉ
để
nghiên
cứu
trong
ngăn
kéo
sẽ
ngày
càng
lụn
bại
và
ngu
muội
đi.
Tình
trặng
ăn
cắp
công
nghệ
bây
giờ
kinh
khủng
lắm”.
“Đăng
ký
nhãn
hiệu
sơn
Kova
bên
Trung
Quốc,
họ
nói
đã
có
người
đăng
ký
nhãn
hiệu
đó,
nếu
muốn
đăng
ký
phải
mất
tiền.
Truyền
thụ
lại
cho
thế
hệ
trẻ
cũng
rất
khó, muốn
giữ
lại
công
nghệ
đó
quả
cũng
không
dễ”.