Giá
nông
sản
tăng
nhưng
người
nông
dân
vẫn
khó
thoát
nghèo
Thứ
bảy
-
26/11/2011
23:16
Có
thể
nói,
nông
dân
là
những
người
lam
lũ,
chắt
chiu
nhất
trong
đời
sống
sinh
hoạt
hàng
ngày.
Thực
tế
đã
có
nhiều
nông
dân
đổi
đời
từ
ruộng
nương
của
mình,
nhưng
tỷ
lệ
đó
chiếm
thấp
nhất
so
với
nhiều
ngành
nghề
khác
trong
xã
hội.
Hiện
nay,
mặc
dù
giá
nông
sản
đang
tăng,
song
người
nông
dân
vẫn
phải
“cõng”
trên
lưng
mình
quá
nhiều
khoản
chi
phí.
Đồng
thời,
thành
ngữ
“được
mùa
mất
giá,
được
giá
lại
mất
mùa”
luôn
đeo
bám
họ.
Bởi
các
tiểu
thương,
tư
thương
luôn
chờ
“nước
đục
thả
câu”
ép
giá
người
nông
dân,
để
thu
được
lợi
nhuận
cao
nhất
cho
mình.
Vậy
là
cơ
hội
thoát
nghèo
của
người
nông
dân
vẫn
còn
xa
tầm
tay
với…
Tư
thương
thao
túng
giá
Từ
nhiều
năm
qua,
người
nông
dân
không
thu
lợi
được
bao
nhiêu
từ
thửa
ruộng,
mảnh
vườn
của
mình,
bởi
họ
không
thể
định
giá
được
hạt
gạo,
mớ
rau,
cân
thịt
làm
ra.
Đời
sống
người
nông
dân
ngoài
việc
tùy
thuộc
vào
những
yếu
tố
mang
tính
rủi
ro
cao
như
thời
tiết,
sâu
bệnh;
các
yếu
tố
đầu
vào
như
vật
tư
nông
nghiệp,
lãi
suất
vay
vốn…
còn
lệ
thuộc
vào
tầng
tầng
lớp
lớp
hệ
thống
trung
gian.
Theo
ghi
nhận
của
chúng
tôi,
hiện
nông
dân
tại
Khánh
Hòa
bán
rau
xanh
tại
ruộng
rất
thấp
như:
cải
ngọt
có
giá
2.000đ/kg,
xà
lách
1.000đ/kg,
hành
lá
6.000kg,
nấm
rơm
20
-
30.000đ/kg…
nhưng
người
tiêu
dùng
phải
mua
ở
chợ
với
giá
cao
gấp
4,
5
lần
so
với
giá
bán
của
nông
dân.
Ông
Nguyễn
Văn
Tình,
nguyên
Chủ
nhiệm
HTX
Nông
nghiệp
phường
Phước
Hải
(Nha
Trang)
cho
biết:
cánh
đồng
Phước
Hải,
nơi
cung
cấp
rau
xanh
chủ
yếu
cho
khu
vực
nội
thị
thành
phố
Nha
Trang
đã
được
quy
hoạch
làm
đất
ở.
Người
nông
dân,
không
còn
đất
sản
xuất
phải
thuê
đất
của
các
xã
Vĩnh
Thạnh,
Vĩnh
Trung
(thành
phố
Nha
Trang).
Cá
biệt
có
hộ
lên
tận
các
xã
ngoại
thành
của
huyện
Diên
Khánh
thuê
đất
trồng
rau.
Hàng
ngày
họ
phải
đi
hơn
chục
cây
số
để
chăm
sóc
vườn
rau
của
mình.
Cực
khổ
là
thế,
nhưng
sản
phẩm
làm
ra
lại
bị
tư
thương
ép
giá.
Có
hộ
quá
bức
xúc,
vất
vả
cả
ngày,
đêm
đêm
lại
thức
trắng
để
đem
rau
ra
Trung
tâm
Thương
mại
Chợ
Đầm
bán
cho
tư
thương,
nhưng
giá
cũng
chỉ
tăng
hơn
được
đôi
chút
so
với
giá
tại
vườn.
Cô
Vòng
Thị
Năm,
một
nông
dân
lâm
vào
hoàn
cảnh
trên,
thở
dài
tâm
sự:
trồng
được
rau
đã
khó,
bán
được
giá
lại
càng
khó
hơn.
Rau
đến
kỳ
phải
thu
hoạch,
không
bán
được
chỉ
có
nước
bỏ
đi.
Ngoài
ra,
phần
lớn
người
nông
dân
đều
lấy
công
làm
lãi,
không
có
tích
lũy
nhiều,
vốn
phải
đi
vay
hoặc
mua
chịu
vật
tư
nông
nghiệp,
đến
khi
thu
hoạch
phải
nhanh
chóng
bán
sản
phẩm
để
lấy
tiền
trang
trải
nợ
nần…
Thanh
long,
chuối,
xoài,
dừa,…
ở
miệt
Ninh
Hòa,
Diên
Khánh,
Khánh
Sơn,
Khánh
Vĩnh
của
tỉnh
Khánh
Hòa
giá
cũng
chỉ
bằng
1/4
thậm
chí
còn
thấp
hơn
rất
nhiều
so
với
giá
thị
trường.
Chị
Nguyễn
Thị
Thu
Thủy
(Vĩnh
Thái,
Nha
Trang)
buồn
rầu
nói:
một
trái
dừa
ở
chợ
giá
10.000đ
còn
họ
mua
của
mình
1
chục
trái
chỉ
có
20.000đ.
Cô
Phan
Thị
Lệ
(Ninh
Phú,
Ninh
Hòa)
cũng
cùng
tâm
trạng
chán
nản:
thanh
long
nhà
mình
họ
chỉ
mua
giá
500đ-1.000đ/kg,
chuối
2.000đ/kg,
xoài
2-300.000đ/1
cây.
Trong
khi
tại
chợ,
người
tiêu
dùng
phải
mua
10.000đ/kg
chuối;
thanh
long
18.000đ/kg
;
xoài
25.000đ/kg.
Thịt
heo,
thịt
bò
cũng
vậy,
giá
ở
các
trại
chăn
nuôi
khu
vực
ngoại
thành
Nha
Trang,
Diên
Khánh,
Ninh
Hòa
khi
xuất
chuồng
đều
thấp
hơn
từ
20
–
25%
so
với
giá
người
tiêu
dùng
mua
ở
các
đô
thị.
Cụ
thể,tại
các
chợ
ở
Khánh
Hòa,thịt
heo
ba
chỉ
90.000
đồng/kg;
sườn
heo
non
120.000
đồng/kg;
thịt
đùi,
nạc
thăn
từ
100.000
đồng/kg,
thịt
bò
210
đồng/kg…nhưng
giá
thu
mua
tại
các
trại
chăn
nuôi
lại
không
tăng
tương
ứng.Người
nông
dân
lao
đao
vì
tất
cả
các
chi
phí
thức
ăn,
vật
tư,
điện
nước,
nhân
công
đều
tăng,
chỉ
tính
riêng
tiền
thuốc
thú
y
đã
tăng
100%,
chưa
tính
lãi
suất
ngân
hàng,
khấu
hao
chuồng
trại,
rủi
ro
dịch
bệnh,…
Ông
Phạm
Văn
Tị
(thôn
Tiên
Du,
xã
Ninh
Phú,
thị
xã
Ninh
Hòa)
bức
xúc:
Khi
thịt
heo
ở
mức
giá
quá
thấp,
đàn
heo
bị
dịch
bệnh
thì
không
có
cơ
quan
nào
hỗ
trợ
người
chăn
nuôi
bù
lỗ,
dẫn
đến
tình
trạng
treo
chuồng,
không
có
thịt
cung
cấp
cho
thị
trường,
giá
heo
bị
đẩy
lên
cao.
Trước
tình
thế
này,
Nhà
nước
lại
chỉ
hỗ
trợ
tài
chính
cho
các
công
ty
chế
biến
thực
phẩm
để
bình
ổn
giá
đầu
ra,
trong
khi
các
nguyên
liệu
đầu
vào
thì
nông
dân
chúng
tôi
không
hề
được
“bình
ổn”.
Theo
tìm
hiểu
của
chúng
tôi,
thông
thường
một
nông
sản
đến
được
với
người
tiêu
dùng
phải
trải
qua
4
-5
khâu
trung
gian.
Nông
sản
được
các
thương
lái
nhỏ
thu
mua
tại
ruộng,
vườn
rồi
sang
tay
cho
các
chủ
lớn.
Các
chủ
này
lại
chở
đến
các
vựa
tiêu
thụ.
Các
vựa
này
sang
tay
cho
người
bán
lẻ
tại
các
chợ,
rồi
mới
đến
người
tiêu
dùng.
Cứ
như
thế
qua
các
khâu
trung
gian,
giá
rau
củ
quả
bị
đội
giá
theo
cấp
số
nhân,
gấp
2,
3
lần.
Với
cách
phân
phối
như
hiện
nay,
nông
dân
là
người
thiệt
thòi
nhất
nhưng
họ
không
có
cách
nào
tăng
thu
từ
sản
phẩm
do
mình
làm
ra.
Khi
các
kênh
phân
phối
chủ
yếu
dựa
vào
tư
thương
thì
tư
thương
là
người
quyết
định
giá.
Chính
vì
vậy,
không
phải
“một
nắng
hai
sương”,
vất
vả
khuya
sớm
nhưng
tư
thương
vẫn
nghiễm
nhiên
hưởng
lãi,
mặc
cho
nông
dân
“khóc
thầm”.
Chị
Lê
Thị
Thuận
(huyện
miền
núi
Khánh
Vĩnh)
chở
một
xe
đầy
chuối
đi
gần
100km
xuống
chợ
Thành
(Diên
Khánh).
Chị
khấp
khởi
mừng
khi
các
thương
lái
ùa
nhau
kéo
đến.
Thế
nhưng,
sau
một
hồi
thương
thảo,
cuối
cùng
chị
đành
chấp
nhận
bán
với
giá
20.000đ
cho
mỗi
buồng
chuối
hơn
10
nải.
“Chị
nản
quá,
tưởng
rằng
mang
xuống
đây
sẽ
bán
được
giá
hơn,
ai
dè
…
nhưng
không
bán
thì
biết
làm
gì
với
cả
rẫy
chuối
đang
đến
kỳ
thu
hoạch!”
–
chị
buồn
rầu
nói.
Anh
Nguyễn
Đình
Tân,
một
chủ
vườn
thanh
long
ở
Ninh
Hòa,
phải
thanh
lý
liên
tục
hàng
tấn
thanh
long
với
mức
giá
1.000
đồng
một
kg,
méo
mặt:
“Giá
bán
phải
đạt
5.000
-
6.000
đồng
mới
mong
hòa
vốn,
bởi
chi
phí
sản
xuất
đã
tăng
3
-
4
lần.
Bán
giá
này
làm
sao
nông
dân
còn
lực
đầu
tư
cho
vụ
tới.
Giá
rẻ
đến
mức
nhiều
chủ
vườn
vừa
bán
vừa
cho
không.
Nhiều
người
tiêu
dùng
nghĩ
giá
rau,
củ,
quả
ở
chợ
cao
như
thế
chắc
dân
làm
vườn
như
chúng
tôi
trúng
đậm.
Nhưng
giá
cao
chỉ
làm
giàu
cho
thương
lái
vì
người
nông
dân
không
thể
vừa
làm
ra
sản
phẩm
lại
vừa
đem
bán
tận
tay
người
tiêu
dùng
được”.
Tại
các
chợ
Bình
Tân,
Phước
Hải,
Xóm
Mới,
Chợ
Đầm
(Nha
Trang),
người
tiêu
dùng
đang
phải
mua
với
giá
18.000đ/kg
cà
chua;
12.000đ/kg
bắp
cải;
bầu,
bí,
mướp
đều
có
chung
giá
15.000đ/kg;
nấm
rơm
từ
70.000-100.000đ/kg;
chuối
10.000đ/kg,…
Điều
này
cho
thấy,
nguyên
nhân
giá
rau,
củ,
quả
liên
tục
tăng
cao
gấp
nhiều
lần
giá
trị
thực
là
do
thương
lái
tự
áp
đặt
nâng
giá.
Các
tư
thương
đang
“làm
mưa,
làm
gió”,
tự
cho
mình
cái
quyền
định
đoạt
giá
và
chèn
ép
nông
dân
cũng
như
cả
người
tiêu
dùng.
Để
thoát
cái
vòng
luẩn
quẩn
Để
hạn
chế
những
rủi
ro,
thất
bát
trong
sản
xuất
nông
nghiệp,
góp
phần
bảo
đảm
ổn
định
an
sinh
xã
hội
nông
thôn,
thúc
đẩy
sản
xuất
nông
nghiệp,
Thủ
tướng
Chính
phủ
đã
ban
hành
Quyết
định
315/QĐ-TTg
ngày
01/03/2011
thí
điểm
bảo
hiểm
nông
nghiệp
giai
đoạn
2011-2013
tại
20
tỉnh,
thành.
Ngày
21/06/2011,
Bộ
Tài
chính
đã
có
kế
hoạch
số
8133/BTC-QLBH
triển
khai
quyết
định
này
của
Thủ
tướng.
Ngay
sau
đó
ngày
29/06/2011,
Bộ
Nông
nghiệp
và
Phát
triển
Nông
thôn
cũng
đã
có
Thông
tư
47/2011/TT-BNNPTNT
hướng
dẫn
thực
hiện
quyết
định
trên
của
Thủ
tướng
Chính
phủ
nhằm
mang
lại
niềm
vui
cho
hàng
triệu
nông
dân
khi
họ
được
tạo
thêm
nguồn
lực
để
sản
xuất,
khắc
phục
và
bù
đắp
thiệt
hại
do
thiên
tai,
dịch
bệnh
gây
ra.
Mới
đây,
Nhà
nước
cũng
đã
thống
nhất
giữ
nguyên
diện
tích
đất
dành
cho
phát
triển
nông
nghiệp,
một
mặt
để
đảm
bảo
an
ninh
lương
thực
quốc
gia,
mặt
khác
tạo
điều
kiện
để
người
dân
sinh
sống,
làm
giàu.
Tuy
nhiên,
trong
sản
xuất
nông
nghiệp
hiện
tại,
chuỗi
cung
ứng
thực
phẩm
từ
nơi
sản
xuất
đến
nơi
tiêu
thụ
hầu
như
đang
tự
phát,
chưa
được
các
cấp
chính
quyền
và
các
ngành
chức
năng
quan
tâm
nhiều.
Thêm
vào
đó,
khi
các
doanh
nghiệp
cũng
không
“mặn
mà”
lắm
với
thị
trường
tiêu
thụ
nông
sản
thì
tư
thương
vẫn
là
đội
quân
chủ
lực.
Khó
có
thể
gỡ
bỏ
tư
thương
ra
khỏi
vòng
quay
tiêu
thụ.
Vả
lại,
nếu
không
có
tư
thương,
ai
là
người
đứng
ra
tiêu
thụ
nông
sản
cho
người
dân?
Câu
trả
lời
là
“không”!
Với
mặt
bằng
sản
xuất
và
công
nghệ
của
nông
dân
hiện
nay:
manh
mún,
phân
tán,
hàm
lượng
công
nghệ
thấp,
chỉ
có
tư
thương
mới
“bằng
lòng”
đứng
ra
làm
“cầu
nối”
tiêu
thụ
sản
phẩm
cho
nông
dân!
Vì
thế,
để
xóa
đói
giảm
nghèo
thực
sự
cho
nông
dân,
bản
thân
họ
cần
nỗ
lực
chủ
động
trang
bị
kiến
thức,
thông
tin
và
học
hỏi
thay
đổi
cách
làm
cũ.
Bên
cạnh
đó,
quan
trọng
hơn,
Nhà
nước
cũng
cần
có
cơ
chế,
chính
sách
thông
thoáng
cho
tiêu
thụ
nông
sản.
Nhiều
vấn
đề
cấp
thiết
khác
cần
được
đặt
ra
và
giải
quyết
như:
quy
hoạch
vùng
chuyên
canh;
xây
dựng
thương
hiệu
cho
nông
sản;
tăng
cường
trao
đổi,
cung
cấp
thông
tin
thị
trường;
quảng
bá,
triển
lãm
nông
sản;
đưa
nông
sản
vào
siêu
thị;
xây
dựng
các
kênh
tiêu
thụ;
xây
dựng
chợ
nông
sản
đầu
mối;
khuyến
khích
phát
triển
công
nghiệp
chế
biến;
tiêu
thụ
nông
sản
thông
qua
hợp
đồng;
đầu
tư
công
nghệ
giống,
cây
trồng,
vật
nuôi
phù
hợp
với
vùng,
miền,
tập
quán
thị
trường…
Những
vấn
đề
đó,
cần
lắm
một
bàn
tay
“nhạc
trưởng”
là
Nhà
nước
đứng
ra
chỉ
đạo
phối
hợp
thực
hiện.
Minh
Thanh
Nguồn
tin:
Báo
điện
tử
Công
Thương