Theo
thống
kê
của
Cục
Sở
hữu
trí
tuệ,
Việt
Nam
có
khoảng
800
sản
phẩm
nông
sản
nổi
tiếng
ở
hầu
hết
các
địa
phương.
Đến
nay
đã
có
59
nhãn
hiệu
tập
thể,
12
nhãn
hiệu
chứng
nhận
và
24
chỉ
dẫn
địa
lý
được
đăng
ký
bảo
hộ.
Trong
đó,
53
sản
phẩm
nông
sản
được
xây
dựng
nhãn
hiệu,
chỉ
dẫn
địa
lý.
Tuy
nhiên,
để
bảo
vệ
được
thương
hiệu
cho
nông
sản
Việt
Nam,
rất
cần
sự
chung
tay
của
Nhà
nước
và
các
bộ
ngành,
đó
là
những
nhận
định
được
đưa
ra
tại
buổi
Toạ
đàm
“Các
nhà
khoa
học
với
việc
bảo
vệ
thương
hiệu
nông
sản
Việt
Nam"
do
Câu
lạc
bộ
Các
nhà
báo
khoa
học
công
nghệ
Việt
Nam
vừa
phối
hợp
với
Liên
hiệp
Các
hội
khoa
học
và
kỹ
thuật
Việt
Nam
(VUSTA)
tổ
chức
tại
Hà
Nội.
Nhiều
thương
hiệu
nông
sản
uy
tín
Ở
Việt
Nam
hiện
có
rất
nhiều
đặc
sản
gắn
liền
với
những
địa
danh
nổi
tiếng
như:
Mận
hậu
Bắc
Hà,
gạo
tám
Điện
Biên,
nhãn
lồng
Hưng
Yên,
mơ
Chùa
Hương,
sầu
riêng
Cái
Mơn…
Nhiều
sản
phẩm
cũng
đã
nổi
tiếng
ở
thị
trường
nước
ngoài
và
đã
được
Cục
Sở
hữu
trí
tuệ
bảo
hộ
tên
gọi
xuất
xứ,
chỉ
dẫn
địa
lý
như:
nước
mắm
Phú
Quốc,
cà
phê
Buôn
Ma
Thuột,
thanh
long
Bình
Thuận,
chè
Tân
Cương,
bưởi
Đoan
Hùng,
vải
thiều
Thanh
Hà…
Tuy
nhiên,
theo
ông
Tạ
Quang
Minh,
Cục
Trưởng
Cục
Sở
hữu
trí
tuệ-
Bộ
Khoa
học
và
Công
nghệ,
chúng
ta
mới
chỉ
đang
trong
giai
đoạn
đầu
của
việc
xây
dựng
thương
hiệu
nông
sản
nổi
tiếng,
mới
đặt
cơ
sở,
nền
móng,
điều
kiện
ban
đầu:
đó
là
các
nhãn
hiệu,
chỉ
dẫn
địa
lý
đã
được
đăng
ký
bảo
hộ.
Nhưng
thương
hiệu
của
một
sản
phẩm
không
đơn
giản
là
nhãn
hiệu
hay
chỉ
dẫn
địa
lý.
Thương
hiệu
còn
là
uy
tín,
danh
tiếng,
thị
trường...
trong
cả
quá
trình
lâu
dài".
Như
vậy,
chỉ
dừng
lại
ở
việc
đăng
ký
nhãn
hiệu,
chỉ
dẫn
địa
lý
thì
chưa
đủ.
Sự
việc
xảy
ra
với
võng
xếp
Duy
Lợi,
nước
mắm
Phú
Quốc
và
gần
đây
là
cà
phê
Buôn
Ma
Thuột
là
những
bài
học
đắt
giá
cho
các
doanh
nghiệpViệt
Nam
phải
chú
trọng
hơn
nữa
việc
xây
dựng
và
bảo
vệ
thương
hiệu
của
mình.
Từ
nhãn
hiệu
đến
thương
hiệu
là
con
đường
dài,
đòi
hỏi
sự
nỗ
lực
không
mệt
mỏi
của
các
địa
phương,
cơ
sở
có
nông
sản
nổi
tiếng.
Cần
sự
chung
tay
của
Nhà
nước
Tuy
có
nhiều
nông
sản
đã
được
đăng
ký
chỉ
dẫn
địa
lý,
nhưng
các
sản
phẩm
này
chưa
hề
có
một
bảo
chứng
nào
để
người
tiêu
dùng
tin
cậy.
Thậm
chí
có
một
số
nông
sản
chỉ
tồn
tại
với
tên
gọi
mang
tính
địa
phương
như:
thanh
long
Bình
Thuận,
gạo
An
Giang,
cà
phê
Buôn
Mê
Thuột…
Điều
này
cho
thấy,
nông
sản
Việt
Nam
chưa
thật
sự
có
thương
hiệu
cho
riêng
mình.
Đại
diện
Hội
Bảo
vệ
người
tiêu
dùng
Việt
Nam-
tiến
sĩ
Đỗ
Gia
Phan-
cho
rằng,
với
hàng
nông
sản,
nông
dân
thường
sản
xuất
riêng
lẻ
nên
việc
tự
đăng
ký,
bảo
hộ
là
rất
khó
nên
cần
có
sự
hỗ
trợ
của
Nhà
nước.
Đây
là
điều
mà
các
nước
có
thương
hiệu
nông
sản
mạnh
thường
làm.
Tức
là,
các
cơ
quan
quản
lý
nhà
nước,
như
Bộ
Nông
nghiệp
và
Phát
triển
nông
thôn
(Bộ
NN&PTNT)
cần
có
chính
sách
hỗ
trợ
để
bảo
hộ
cho
thương
hiệu
nông
sản
Việt
Nam.
Chính
phủ
cần
xúc
tiến
thương
mại
mạnh
mẽ
vào
thị
trường
lớn
và
khó
tính
như
Mỹ,
châu
Âu…
để
tạo
điều
kiện
cho
các
doanh
nghiệp
nông
sản
Việt
có
cơ
hội
thâm
nhập.
Một
khi
đã
chiếm
lĩnh
thị
trường
khó
tính,
các
thị
trường
còn
lại
sẽ
không
còn
khó
khăn
nữa.
Tuy
nhiên,
đây
là
điều
hết
sức
khó
khăn
cho
doanh
nghiệp
nếu
không
có
sự
trợ
giúp
của
chính
phủ.
Hơn
thế,
Bộ
NN&PTNT
là
tổ
chức
cần
nắm
rõ
nhưng
yêu
cầu
từ
thị
trường,
đồng
thời
truyền
tải
đầy
đủ
và
xuyên
suốt
cho
các
doanh
nghiệp
trong
lĩnh
vực
này.
Chẳng
hạn,
để
thanh
long
vào
được
Mỹ,
cần
tuân
thủ
quy
trình
sản
xuất
về
khí
hậu,
phân
bón,
kiểm
tra...
Ngoài
ra,
Bộ
cũng
cần
đặt
ra
những
chuẩn
bảo
hộ
mang
tính
địa
phương
có
lợi
cho
doanh
nghiệp
Việt
nhưng
vẫn
phù
hợp
với
tiêu
chuẩn
quốc
tế.
Bởi
lẽ,
chúng
ta
không
chỉ
xuất
khẩu,
khi
các
sản
phẩm
ngoại
tràn
vào
thị
trường
Việt
Nam,
nếu
thương
hiệu
Việt
không
thắng
trên
sân
nhà,
lấy
đâu
niềm
tin
để
xuất
ngoại?
Trên
thực
tế,
ngay
cả
sản
phẩm
đã
được
cấp
bằng
bảo
hộ
chỉ
dẫn
địa
lý
như
vải
Thanh
Hà
cũng
đang
có
nguy
cơ
bị
đánh
cắp
thương
hiệu.
Ông
Nguyễn
Ngọc
Loãn,
Phó
Chủ
tịch
UBND
huyện
Thanh
Hà,
Hải
Dương
chia
sẻ,
thời
gian
qua,
bất
cứ
ở
đâu,
vải
cũng
được
giới
thiệu
là
đặc
sản
Thanh
Hà.
Điều
này
khiến
thương
lái
được
dịp
ép
giá
và
thương
hiệu
có
khả
năng
bị
mất
nếu
nhiều
loại
vải
khác,
kém
chất
lượng
trà
trộn
mạo
danh.
Do
vậy,
những
quy
định
bảo
hộ
là
rất
cần
thiết
nhằm
ngăn
bớt
sự
xâm
nhập
của
các
sản
phẩm
ngoại,
đồng
thời
tạo
điều
kiện
để
các
thương
hiệu
nông
sản
nội
địa
đứng
vững.