Người
dân
Campuchia
không
quan
tâm
nhiều
đến
việc
đánh
bắt
thủy
sản
nên
mùa
lũ
mặc
nhiên
trở
thành
“mùa
kiếm
ăn”
của
nông
dân
Việt
Nam.
Tóm
tắt:
Mùa
lũ
là
mùa
dễ
kiếm
sống
nhất
vì
nó
mang
về
nhiều
cá
tôm.
Người
dân
ĐBSCL
chuyển
hướng
sang
Campuchia
thuê
đồng
để
đánh
bắt
thủy
sản,
do
người
dân
không
quan
tâm
nhiều
đến
nghề
này.
Giá
thuê
mặt
nước
đánh
bắt
từ
vài
trăm
ngàn
đồng
đến
vài
triệu
đồng/km
dài,
có
nơi
được
cho
không.
Người
dân
thích
"xuất
ngoại"
vì
nguồn
cung
dồi
dào,
giá
về
bán
trong
nước
lại
được
cao
hơn
bởi
chất
lượng
vượt
trội
so
với
cá
tôm
đánh
bắt
trong
nước.
Nhiều
năm
nay,
người
dân
vùng
đồng
bằng
sông
Cửu
Long
(ĐBSCL)
luôn
xem
mùa
lũ
là
mùa
dễ
kiếm
sống
nhất.
Bởi
lũ
về
mang
theo
rất
nhiều
cá
tôm.
Thế
nhưng,
với
kiểu
đánh
bắt
“truy
cùng
giết
tận”
như
hiện
nay,
các
loài
thủy
sản
đang
trở
nên
cạn
kiệt,
hệ
sinh
thái
tự
nhiên
cũng
dần
bị
phá
vỡ
bởi
sự
can
thiệp
thô
bạo
của
con
người...
Mùa
lũ
năm
nay,
nhiều
người
dân
chuyển
hướng
sang
Campuchia
thuê
đồng
để
đánh
bắt
thủy
sản…
Dọc
biên
giới
Tây
Nam,
các
chủ
đất
Campuchia
thường
cho
người
dân
thuê
đồng.
Tùy
theo
diện
tích
lớn
nhỏ
mà
mức
tiền
khác
nhau,
từ
vài
trăm
ngàn
đồng
đến
vài
triệu
đồng.
Đối
với
diện
tích
tự
nhiên
do
Nhà
nước
quản
lý,
mức
giá
cho
thuê
từ
vài
chục
đến
vài
trăm
triệu
đồng
và
chỉ
dành
cho
những
ngư
dân
“chuyên
nghiệp”.
Người
dân
Campuchia
không
quan
tâm
nhiều
đến
việc
đánh
bắt
thủy
sản
nên
mùa
lũ
mặc
nhiên
trở
thành
“mùa
kiếm
ăn”
của
nông
dân
Việt.
Thuê
đồng
làm
“lô”
Từ
xã
An
Phú
(huyện
Tịnh
Biên,
tỉnh
An
Giang),
chúng
tôi
theo
chiếc
ghe
tam
bản
của
anh
Lê
Văn
Vũ
sang
cánh
đồng
nước
lũ
của
xã
Kamnab,
huyện
Kirivong,
tỉnh
Ta
Keo,
Campuchia
xem
thu
hoạch
cá.
Mùa
khô,
muốn
“xuất
ngoại”
phải
xuôi
theo
kênh
Vĩnh
Tế
rồi
rẽ
vào
những
nhánh
sông
nhỏ.
Đang
mùa
lũ,
“tài
công”
Vũ
chỉ
việc
vặn
đều
ga
cái
máy
ô
tô
gắn
trên
ghe
là
ghe
lao
phăm
trên
cánh
đồng
mênh
mông
nước.
Thỉnh
thoảng,
Vũ
lại
nhấc
chân
vịt
lên,
chiếc
ghe
lướt
êm
qua
hàng
dớn
(phương
tiện
đánh
bắt
cá
của
người
dân)
giăng
dưới
sông.
Ban
đêm,
gió
thổi
lạnh
cắt
da.
Vũ
rút
thuốc
ra
châm
lửa
hút.
Anh
bảo,
lát
nữa
trước
khi
nhảy
xuống
nước
phải
uống
một
ly
rượu
cho
ấm
người.
Vũ
hút
xong
điếu
thuốc
thì
ghe
đã
tới
địa
phận
Campuchia.
Anh
bảo
cánh
đồng
này
diện
tích
hơn
10km2,
được
những
người
trong
gia
đình
anh
hùn
tiền
thuê
với
giá
180
triệu
đồng/mùa.
“Giá
thuê
mặt
nước
ở
khu
vực
này
rẻ
nhất
là
15
triệu
đồng/km
chiều
dài.
Đường
dớn
của
tôi
dài
2km,
giá
30
triệu
đồng,
còn
của
ba
tôi
ở
khu
vực
cá
nhiều
hơn
có
giá
tới
30
triệu
đồng/km.
Có
nơi
một
đường
dài
có
giá
thuê
đến
vài
trăm
triệu
đồng.
Mình
không
có
tiền
nên
“mua
lẻ”
thế
này,
chứ
dân
có
tiền
họ
mua
cả
lô,
giá
có
khi
lên
tới
cả
tỷ
bạc.
Thu
hoạch
cá
linh
ở
Kamnab,
huyện
Kirivong,
tỉnh
Ta
Keo
(Campuchia).
Trên
đường
dớn
lưới
dài
2km
của
mình,
anh
Vũ
làm
8
cái
rọ
lớn
để
đón
cá
vào.
Mỗi
rọ
có
2
đường
dẫn
cá
men
theo
viền
lưới
chạy
vào
bụng
rọ,
cuối
rọ
lại
có
2
miệng
của
túi
lưới
chứa
cá.
Cá
lớn,
cá
nhỏ
bơi
theo
luồng,
đụng
phải
lưới
chắn,
nó
sẽ
không
quay
đầu
mà
cứ
men
theo
viền
lưới
tìm
chỗ
thủng
để
chui
qua,
không
ngờ
lọt
vào
miệng
rọ.
Khi
vào
bụng
rọ,
chúng
lại
chui
vào
những
chiếc
hom
và
không
cách
nào
thoát
ra
được.
Khi
ghe
đã
cập
đường
dớn,
anh
Vũ
tắt
máy
và
tóm
lấy
rọ,
rồi
xổ
xuống
lòng
ghe
hàng
chục
ký
cá
đủ
loại.
Xong,
anh
Vũ
lại
lần
theo
mép
dớn
để
thu
hoạch
các
rọ
còn
lại.
Từ
thuê
đồng
đến…
cho
không
Giáp
Tịnh
Biên
(An
Giang)
thì
cho
thuê
mặt
nước
theo
chiều
dọc,
tức
tính
theo
từng
km.
Còn
ở
khu
vực
Pẹc
Chạy,
Mương
Vú,
huyện
Ko
Thum,
tỉnh
Kandal
-
giáp
đầu
nguồn
huyện
An
Phú
(An
Giang),
thì
cho
thuê
mặt
nước
theo
chiều
ngang.
Còn
bên
kia
biên
giới
huyện
An
Phú,
ngoài
những
diện
tích
lớn
cho
thuê
theo
kiểu
“bao
lô”,
phần
mặt
nước
ngoài
rìa
và
những
“lõm
da
beo”
cho
thuê
tính
theo
đầu
xuồng.
Theo
khảo
sát
của
NTNN,
hầu
hết
các
địa
phương
vùng
lũ
của
Campuchia,
chính
quyền
xã
thường
đấu
giá
cho
thuê
mặt
kênh.
Nguồn
thu
từ
việc
cho
thuê
kênh
ở
mỗi
xã
từ
20
–
30
triệu
đồng.
Ở
những
khu
vực
“cho
thuê”,
dân
sở
tại
được
phép
đánh
bắt
đủ
ăn
chứ
không
được
đánh
bắt
lớn
để
đem
bán…
Dọc
biên
giới
Long
An,
bên
kia
sông
Cái
Cỏ,
người
dân
đánh
bắt
cá
không
cần
tốn
tiền
thuê
mặt
nước
bởi
bạn
“cho
không”,
miễn
là
không
dùng
xung
điện
và
lưới
lỗ
nhỏ.
Người
dân
ấp
Vĩnh
Hòa
(xã
Vĩnh
Hội
Đông,
huyện
An
Phú,
An
Giang)
hầu
như
không
sống
nhờ
vào
lúa
mà
nhờ
vào
cá,
cua.
Cả
ấp
có
700
hộ
dân,
2.500
nhân
khẩu,
nhưng
chỉ
có
16ha
đất
nông
nghiệp
nên
người
dân
chủ
yếu
chỉ
sống
khỏe
vào
mùa
lũ.
Hầu
hết
dân
ở
đây
đều
là
tay
“sát
cá”.
Đầu
mùa
lũ,
mỗi
xuồng
nộp
2,5
triệu
đồng
“phí
khai
thác”
để
được
đánh
bắt
đến
hết
mùa
(từ
tháng
7
-
tháng
11).
Nước
rút
sẽ
chuyển
sang
mua
bắt
cá
lóc.
Lúc
này,
“phí
khai
thác”
lên
đến
7
triệu
đồng/mùa.
Mùa
nước
nổi,
trước
cổng
UBND
xã
Vĩnh
Hội
Đông
tự
động
hình
thành
“chợ
dã
chiến”,
buổi
sáng
chủ
yếu
thu
mua
cá,
buổi
chiều
là
cua,
ốc…
Theo
anh
Trần
Văn
Hải
–
thương
lái
chuyên
mua
thủy
sản
cung
cấp
cho
các
nhà
hàng
ở
TP.HCM,
cá
tôm,
cua
ốc
có
xuất
xứ
Campuchia
thường
được
mua
với
giá
cao
bởi
chất
lượng
vượt
trội
so
với
cá
tôm
đánh
bắt
trong
nước.
“Bên
mình
đánh
bắt
bằng
xung
điện,
bằng
lưới
lỗ
nhỏ
nên
cá
không
kịp
lớn,
còn
phía
bạn,
họ
phạt
nặng
nên
không
ai
dám
bắt
cá
nhỏ”
–
anh
Hải
lý
giải.
Ông
Lê
Minh
Hương
(ngụ
ấp
Bình
Nam,
xã
Bình
Hòa
Trung,
huyện
Mộc
Hóa,
tỉnh
Long
An)
kể
lại,
vài
năm
trước
đây,
ông
đóng
đáy
dưới
sông
Vàm
Cỏ
Tây.
Nhiều
đợt
trúng
luồng
cá
nhiều
cả
tấn,
ông
buộc
phải
xả
cho
cá
thoát
ra
vì
sợ
sập
đáy.
Nay
thì
nghề
này
hết
ăn,
ông
sắm
vài
trăm
cần
câu
qua
bên
kia
biên
giới
câu
ếch.
“Ở
xã
Hưng
Điền
(huyện
Tân
Hưng,
Long
An),
nông
dân
cũng
có
thể
thoải
mái
sang
Campuchia
giăng
lưới,
thả
câu
mà
không
phải
tốn
phí".