SGTT.VN
-
Xe
cá
nhân,
trong
đó
gồm
cả
xe
máy
và
ôtô
đang
là
đối
tượng
để
các
cơ
quan
nhà
nước
tìm
mọi
cách
để
đòi
thu
phí.
Ở
cấp
trung
ương,
bộ
Giao
thông
vận
tải
vẫn
đang
quyết
liệt
thúc
Chính
phủ
trình
Uỷ
ban
thường
vụ
Quốc
hội
bổ
sung
phí
lưu
hành
phương
tiện
giao
thông
cá
nhân
và
phí
ôtô
đi
vào
trung
tâm
thành
phố
giờ
cao
điểm
vào
danh
mục
phí,
lệ
phí.
Chủ
trương
hạn
chế
xe
bằng
biện
pháp
tăng
các
loại
phí
là
đánh
vào
đời
sống
còn
khó
khăn
của
gần
80%
dân
số
đang
sử
dụng
xe
máy.
Ảnh:
L.Q.N |
Ở
cấp
địa
phương,
một
trong
những
biện
pháp
nhằm
đảm
an
an
toàn
giao
thông
mà
TP.HCM
mới
ban
hành
là
“xây
dựng
việc
điều
chỉnh
tăng
mức
thu
các
loại
phí
liên
quan
đến
đăng
ký
mới
và
lệ
phí
lưu
hành
của
các
phương
tiện
giao
thông
cá
nhân
(lệ
phí
trước
bạ,
lệ
phí
cấp
giấy
đăng
ký
và
biển
số
phương
tiện
giao
thông
đường
bộ...)
Các
biện
pháp
thu
phí
này
không
nêu
rõ
mục
đích.
Nếu
thu
phí
để
giảm
số
lượng
phương
tiện
hay
giảm
lưu
thông
đều
kém
khả
thi,
vì
đa
số
người
dân
mua
xe
và
lưu
thông
là
vì
công
việc
kinh
doanh,
kiếm
sống
nên
buộc
họ
phải
đóng
tiền,
mà
đã
đóng
phí
tức
là
đã
phải
tốn
tiền
để
“mua
quyền
lưu
thông”
thì
không
ai
để
xe
“trùm
mền”.
Do
đó,
thu
phí
không
giảm
được
số
lượng
phương
tiện
lưu
thông.
Nếu
mục
đích
thu
phí
để
tăng
vốn
cho
xây
dựng
hạ
tầng
giao
thông
thì
cần
xem
lại
yếu
tố
pháp
lý
vì
ngân
sách
mà
Chính
phủ
phân
bổ
cho
bộ
Giao
thông
là
tiền
mà
người
dân
đã
đóng
thuế,
nếu
thu
thêm
thì
dựa
vào
cơ
sở
pháp
lý
nào?
Và
cơ
quan
hay
tổ
chức
nào
có
quyền
giám
sát
việc
sử
dụng
số
tiền
đó?
Nói
cách
khác,
biện
pháp
thu
phí
không
đủ
cơ
sở
lý
luận
và
thực
tiễn
để
đạt
được
mục
đích
“an
toàn
và
giảm
ùn
tắc
giao
thông”.
Vì
vậy
người
dân
có
quyền
đặt
câu
hỏi:
thực
chất
việc
thu
phí
nhằm
mục
đích
chính
là
gì?
Về
mặt
ngữ
nghĩa,
“an
toàn
giao
thông”
và
“ùn
tắc
giao
thông”
là
hai
vấn
đề
khác
nhau.
“An
toàn
giao
thông”
là
không
có
tai
nạn
giao
thông,
còn
giảm
“ùn
tắc
giao
thông”
là
giảm
sự
cản
trở
lưu
thông
của
các
loại
xe
trên
đường…
Trên
thực
tế,
ùn
tắc
ít
gây
tai
nạn
vì
tốc
độ
chậm.
Xe
máy
thì
không
phải
“thủ
phạm
chính”
gây
tai
nạn
giao
thông
vì
theo
báo
cáo
của
ban
an
toàn
giao
thông:
“…
tai
nạn
xảy
ra
nhiều
và
nghiêm
trọng
nhất
là
trên
các
tuyến
quốc
lộ
1A,
22,
50,
tỉnh
lộ
10,
xa
lộ
Hà
Nội,
đường
Võ
Văn
Kiệt...
cứ
có
tai
nạn
là
chết
người
bởi
tập
trung
phần
lớn
các
loại
xe
tải,
xe
ben,
xe
container
chạy
với
tốc
độ
cao
rất
nguy
hiểm”.
Như
vậy
là
xe
hơi
đụng
vào
xe
máy
nhiều
hơn
là
xe
máy
đụng
vào
xe
hơi
và
tự
đụng
vào
nhau.
Về
nguyên
nhân
gây
tai
nạn
giao
thông,
theo
nhận
xét
của
một
cán
bộ
công
an
là
“…tai
nạn
xảy
ra
trong
nội
thành
hầu
hết
là
do
lỗi
của
người
điều
khiển
phương
tiện...
thời
gian
xảy
ra
tai
nạn
nghiêm
trọng
thường
vào
buổi
tối
từ
19g
đến
22g,
lỗi
phóng
nhanh
vượt
ẩu
là
chủ
yếu.
Cũng
có
nhiều
trường
hợp
người
lái
xe
trong
trạng
thái
say
rượu
bia”.
Với
nguyên
nhân
này
thì
điều
khiển
phương
tiện
nào
cũng
có
thể
gây
tai
nạn
giao
thông
chứ
không
phải
chỉ
có
xe
máy.
Trong
khi
Chính
phủ
chưa
có
chủ
trương
thu
hẹp
ngành
chế
tạo,
lắp
ráp
ôtô,
xe
máy
thì
chủ
trương
hạn
chế
xe
bằng
biện
pháp
tăng
các
loại
phí
là
đánh
vào
đời
sống
còn
khó
khăn
của
gần
80%
dân
số
đang
sử
dụng
xe
máy,
sẽ
có
thể
gây
khó
khăn
cho
đời
sống
nhân
dân.
Mặt
khác,
đại
diện
ngân
hàng
Thế
giới
ở
Việt
Nam
đã
đánh
giá
“giao
thông
ở
Việt
Nam
giải
quyết
khá
tốt
là
nhờ
xe
máy…”
Nhận
xét
này
rất
đáng
lưu
ý.
Từ
kinh
nghiệm
ở
Hà
Nội
về
việc
đổi
giờ,
TP.HCM
nên
lấy
ý
kiến
phản
biện
và
điều
tra
xã
hội
học,
hỏi
ý
kiến
nhân
dân.
TS
Nguyễn
Hữu
Nguyên,
trung
tâm
Nghiên
cứu
kinh
tế
miền
Nam
(SVEC)
Bù
đắp
thiệt
thòi
cho
vùng
sâu
vùng
xa
“Nói
về
chuyện
bình
đẳng
hay
không
khi
những
người
đi
ôtô
nộp
nhiều
thuế,
tôi
cho
rằng,
chúng
ta
cũng
phải
đặt
ngược
lại
vấn
đề,
người
dân
ở
vùng
sâu,
vùng
xa,
biên
giới
hải
đảo,
họ
làm
gì
để
nộp
thuế.
Nhưng
công
sức
bảo
vệ
biên
giới
của
họ
thì
không
thể
tính
bằng
tiền.
Nếu
tính
về
sự
đóng
góp
thì
không
thể
tính
được.
Anh
có
thể
nộp
ngân
sách
hàng
năm,
hàng
tháng
nhưng
sự
hy
sinh
của
những
người
nơi
biên
giới,
của
người
nông
dân
làm
ra
hạt
gạo…
thì
có
tính
được
không.
Cho
nên
người
hỏi
cũng
phải
xem
lại.
Người
Việt
Nam
chúng
ta
có
câu
làm
ơn
thì
không
bao
giờ
kể,
nhưng
chịu
ơn
thì
không
bao
giờ
quên.
Ở
biên
giới,
người
dân
không
kể
tới
đóng
góp
của
mình
cho
Nhà
nước
nhiều
đâu.
Thực
tế,
về
sử
dụng
hạ
tầng…
họ
luôn
bị
thiệt
thòi.
Nếu
mình
không
thu
phí
này,
tạo
thêm
nguồn
thu,
chỉ
trông
chờ
vào
ngân
sách
Nhà
nước
thì
không
có
tiền
đầu
tư
cho
giao
thông
nông
thôn,
đường
ven
biển,
đường
tuần
tra
biên
giới…
Do
vậy
tôi
nghĩ,
nếu
nói
bình
đẳng
thì
chúng
ta
phải
hiểu
một
cách
đầy
đủ
như
vậy”.
(Bộ
trưởng
bộ
Giao
thông
vận
tải
Đinh
La
Thăng
trả
lời
trực
tuyến
ngày
12.01.2012) |