Vì
sao
đang
làm
công
nghệ
thành
công
ông
lại
khởi
nghiệp
lần
thứ
ba
với
Rynan?
Mỗi
ngày,
điều
tôi
không
thể
chịu
được
là
dù
sống
trên
vựa
đồ
ăn,
tôm
cá
đầy
sông,
lúa
gạo
đầy
ắp,
nhưng
nông
dân
vẫn
nghèo,
mình
vẫn
ăn
đồ
ăn
bẩn.
Hình
như
đất
nước
mình
vẫn
thiếu
một
đường
link
nào
đó
để
giúp
cho
người
nông
dân
giàu,
để
xuất
khẩu,
hội
nhập.
Ông
Nguyễn
Thanh
Mỹ
Chỉ
còn
một
cách
duy
nhất
là
phải
ứng
dụng
công
nghệ
hiện
đại
để
giúp
nông
dân
khá
giả
hơn,
giữ
được
an
ninh,
an
toàn
cho
thực
phẩm.
Đây
chính
là
cơ
hội
cho
những
doanh
nghiệp
công
nghệ
như
tôi
để
dùng
công
nghệ
nhằm
gia
tăng
chuỗi
giá
trị
nông
nghiệp
vào
tất
cả
các
lĩnh
vực,
từ
sản
xuất,
chế
biến,
phân
phối,
tiêu
thụ…
Vì
sao
ông
bắt
đầu
bằng
phân
bón
thông
minh?
Là
người
đứng
ra
thành
lập
chuyên
ngành
nước
của
đại
học
Trà
Vinh,
khi
triển
khai
cho
sinh
viên
đi
lấy
nước
về
phân
tích,
tôi
phát
hiện
ra
hầu
hết
ô
nhiễm
đều
do
phân
bón.
Hơn
60%
đạm
mất
đi
do
bốc
hơi,
bị
trôi
rửa,
lúa
chỉ
hấp
thu
40%.
Phân
lân,
phân
kali
cũng
vậy,
mưa
là
trôi
xuống
sông.
Muốn
giảm
lượng
khí
nhà
kính
do
nông
nghiệp
phải
có
phân
bón
thông
minh
hơn.
Ba
năm
qua
nghiên
cứu,
tìm
hiểu
Israel,
Mỹ
về
cách
làm
phân
bón
tan
chậm
có
kiểm
soát,
đội
ngũ
nghiên
cứu
của
Rynan
đã
tạo
ra
loại
phân
bón
thông
minh,
lượng
sử
dụng
bằng
một
nửa
phân
bón
bình
thường,
chỉ
cần
bón
phân
một
lần
cùng
với
lúc
sạ
lúa
thay
vì
bốn
lần
như
trước
đây,
tiết
kiệm
đáng
kể
nguồn
nhân
lực,
thu
hoạch
tăng
ít
nhất
20%.
Tôi
đã
đầu
tư
5
triệu
USD
để
xây
dựng
nhà
máy
và
dây
chuyền
sản
xuất
hiện
đại
cho
phân
bón
thông
minh
với
nguyên
liệu,
sản
xuất
thân
thiện
với
môi
trường
hơn.
Nhà
nước
chủ
trương
phát
triển
nông
nghiệp
thông
minh,
xanh
sạch
từ
định
hướng
đối
phó
với
biến
đổi
khí
hậu
của
Thủ
tướng
năm
2011,
nhưng
vấn
đề
ở
đây
mình
không
có
kỷ
luật,
trung
thực
trong
kiểm
soát
chính
sách
quốc
gia.
Người
ta
có
thể
đi
tắt,
bị
mua
chuộc,
thêm
nữa
là
lợi
ích
nhóm.
Tôi
hy
vọng
Chính
phủ
sẽ
có
những
chính
sách
hiệu
quả
hơn.
Box: Sự
thiếu
hiểu
biết,
thiếu
trách
nhiệm,
hay
nói
đúng
hơn
là
sự
lạc
hậu
của
cơ
quan
ban
ngành
địa
phương.
“Trên
rải
thảm
dưới
rải
đinh”,
hàng
ngày
buồn
nhất
là
dẫm
phải
đinh
hoài.
Tầm
nhìn
họ
ngắn
hạn
quá,
trách
nhiệm
đối
với
doanh
nghiệp
không
có,
cứ
hành
mình
miết
à.
Câu
chuyện
về
nước
ở
đồng
bằng
sông
Cửu
Long
đã
thôi
thúc
ông
sáng
chế
ra
chiếc
đồng
hồ
nước
thông
minh?
Thất
thoát
nước
mỗi
năm
ở
TP.HCM
và
Hà
Nội
là
từ
30
–
40%,
nếu
chống
được
chuyện
rò
rỉ,
thất
thoát
bằng
những
chiếc
đồng
hồ
nước
thông
minh
thì
có
thể
quản
lý
phân
phối
nước
hiệu
quả
hơn.
Hiện
thế
giới
có
1.250
nhà
máy
biến
nước
mặn
thành
nước
ngọt,
đó
là
cơ
hội
cho
các
nhà
khoa
học
Việt
Nam,
để
có
thể
làm
ra
những
màng
lọc,
biến
nước
mặn
thành
nước
ngọt.
Nhưng
rất
tiếc
họ
không
làm!
Họ
làm
cái
gì
không
à.
Tháng
6
này
tôi
sẽ
tung
ra
thị
trường
đồng
hồ
nước
thông
minh,
kết
nối
với
điện
toán
đám
mây,
kết
nối
với
điện
thoại
di
động,
được
sản
xuất
từ
mảnh
đất
Trà
Vinh,
ngay
tầng
hầm
nhà
tôi.
Công
nghệ
cao
có
thể
tạo
ra
ở
bất
cứ
đâu
nếu
có
quyết
tâm,
có
trí
tuệ.
Tôi
muốn
dành
những
năm
tháng
cuối
đời
giúp
xây
dựng
nông
nghiệp
thông
minh
và
phù
hợp
hơn
cho
quê
hương,
điều
đó
giúp
tôi
hạnh
phúc
hơn
trong
cuộc
sống.
Làm
thế
nào
để
ông
có
thể
truyền
ngọn
lửa
ấy
cho
tất
cả
đội
ngũ
của
mình,
cho
những
người
thân
yêu
nhất?
Bà
xã
nhiều
khi
thấy
tôi
cực
quá
cũng
xót,
đôi
khi
không
muốn
tôi
làm
thêm
điều
gì
nữa.
Tôi
nói
với
cô
ấy
mình
còn
tiền,
còn
sức
khoẻ,
nên
làm
việc
tốt
hay
không
làm
việc
tốt?
Bà
xã
cũng
hiểu
ra
và
hỗ
trợ.
Tôi
sợ
nhất
là
mặc
cảm
mình
là
người
vô
dụng.
Chính
bà
xã
là
người
hỗ
trợ
tôi
làm
chuyện
tốt
trong
mấy
chục
năm
qua.
Mấy
cháu
nhân
viên
thấy
học
hành
của
mình
có
chỗ
ứng
dụng
lợi
ích
nên
sung
sức
lắm.
Tôi
thường
giải
thích
rất
rõ
cho
mấy
cháu
mình
làm
gì,
tại
sao
làm
vậy.
Công
ty
này
sẽ
ra
thị
trường
chứng
khoán,
mấy
cháu
sẽ
có
cổ
phần
trong
đó,
có
cháu
được
là
cổ
đông
sáng
lập.
Nỗi
buồn
lớn
nhất
của
ông?
Sự
thiếu
hiểu
biết,
thiếu
trách
nhiệm,
hay
nói
đúng
hơn
là
sự
lạc
hậu
của
cơ
quan
ban
ngành
địa
phương.
“Trên
rải
thảm
dưới
rải
đinh”,
hàng
ngày
buồn
nhất
là
dẫm
phải
đinh
hoài.
Tầm
nhìn
họ
ngắn
hạn
quá,
trách
nhiệm
đối
với
doanh
nghiệp
không
có,
cứ
hành
mình
miết
à.
Ở
Trà
Vinh
tôi
là
một
trong
những
người
đóng
thuế
nhiều
nhất,
nhưng
cứ
bị
hành
suốt.
Công
ty
tôi
đầu
tư
hơn
30
tỉ
đồng
xử
lý
nước
thải
sau
sản
xuất,
đầu
ra
là
nước
tái
sử
dụng.
Nhưng
Nhà
nước
lại
bắt
buộc
mình
phải
đấu
nối
với
họ
để
có
doanh
thu.
Tôi
không
chịu
vì
nước
của
tôi
tốt
hơn
nhiều.
Tôi
nói
không
có
nhu
cầu,
họ
bắt
đầu
rình
rập,
vu
cho
tôi
cố
tình
xả
lén
nước
thải,
đủ
các
công
văn
gửi
lên
tỉnh
khiến
tôi
rất
bực
mình.
Mình
trở
về
với
tấm
lòng
như
vậy
mà
họ
làm
quá,
cứ
năm
năm
thay
đổi
nhiệm
kỳ
lại
có
vấn
đề,
nhiều
khi
muốn
dời
quách
đi
nơi
khác
để
khỏi
mất
công
chiến
đấu
với
họ.
Ít
ai
được
như
ông
Lê
Minh
Hoan,
một
người
hơi
ngoại
lệ,
nhạy
bén
về
công nghệ,
kinh
doanh,
thấy
cơ
hội
là
nắm
bắt
liền.
Có
lẽ
nhờ
người
đứng
đầu
thông
thoáng,
xông
xáo,
mà
bộ
phận
phía
dưới
cũng
năng
động
theo.
Rất
tiếc
trong
những
cuộc
gặp
gỡ
với
doanh
nhân,
ít
thấy
ông
bí
thư
tỉnh
nào
ngoài
bí
thư Đồng
Tháp!
Thực
sự
doanh
nhân
nào
cũng
muốn
giúp
đất
nước
bằng
cả
tấm
lòng,
người
làm
chính
quyền
phải
nhìn
thấy
tấm
lòng
của
họ,
để
giúp
họ
phát
triển.
Muốn
doanh
nhân
dẹp
bỏ
mặc
cảm
với
chính
quyền
để
cùng
nhau
bắt
tay,
người
làm
chính
quyền
phải
giảm
bớt
thể
hiện
quyền
hạn
của
họ
đi.
Bởi
vì
quyền
tối
cao
thuộc
về
nhân
dân.
Kim
yến thực
hiện Hoàng
Tường hoạ
chân
dung