Thủ
tướng
Đức
Angela
Merkel
vừa
nhận
định,
những
khó
khăn
tài
chính
trong
khu
vực
Eurozone
có
thể
là
cuộc
khủng
hoảng
nghiêm
trọng
nhất
của
châu
Âu
kể
từ
sau
Thế
chiến
2.
Theo
bà,
đồng
euro
là
biểu
tượng
của
một
châu
Âu
thống
nhất,
hòa
bình,
tự
do
và
thịnh
vượng,
song
đã
đến
lúc
cần
"bước
đột
phá"
cho
một
châu
Âu
mới.
Thủ
tướng
Merkel
còn
kêu
gọi
điều
chỉnh
Hiệp
ước
châu
Âu,
theo
đó
đưa
vào
các
cơ
chế
trừng
phạt
tự
động
để
phạt
những
nước
không
tuân
thủ
Hiệp
ước
Ổn
định
và
Tăng
tưởng
châu
Âu.
Tuyên
bố
của
bà
Merkel
thể
hiện
rõ
tính
chất
nghiêm
trọng
của
cuộc
khủng
hoảng
nợ
tại
Eurozone.
Nhiều
chuyên
gia
kinh
tế
cũng
đưa
ra
nhận
định
khá
bi
quan
rằng
nếu
không
có
các
biện
pháp
hữu
hiệu
để
giải
quyết
dứt
điểm
vấn
đề
nợ
công,
Eurozone
sẽ
có
nguy
cơ
tan
rã
và
những
hệ
lụy
của
nó
sẽ
khôn
lường.
Vượt
khỏi
tầm
kiểm
soát
Theo
mạng
tin
Nghiên
cứu
toàn
cầu,
cuộc
khủng
hoảng
nợ
công
tại
Eurozone
đang
vượt
khỏi
tầm
kiểm
soát
và
Liên
minh
tiền
tệ
này
phải
đối
mặt
với
nguy
cơ
sụp
đổ.
Cuộc
khủng
hoảng
này
đang
ngày
càng
nóng
và
có
nguy
cơ
lan
từ
Hy
Lạp
sang
Italy
(nền
kinh
tế
lớn
thứ
ba
châu
Âu)
và
Tây
Ban
Nha
(nền
kinh
tế
lớn
thứ
tư
châu
Âu).
Một
số
chuyên
gia
nhận
định
cuộc
khủng
hoảng
nợ
công
châu
Âu
hiện
vẫn
chưa
tới
đáy
và
nó
có
thể
bùng
nổ
vào
năm
2012.
Liên
quan
đến
nguy
cơ
này,
nhật
báo
Le
Monde
của
Pháp
vừa
gióng
lên
hồi
chuông
cảnh
báo
rằng
Pháp
-
nền
kinh
tế
lớn
thứ
hai
trong
Liên
minh
châu
Âu
-
có
thể
trở
thành
nạn
nhân
tiếp
theo
của
cuộc
khủng
hoảng
nợ
công,
sau
Hy
Lạp
và
Italy.
Báo
này
đã
đưa
ra
những
con
số
đáng
báo
động
rằng
các
khoản
nợ
của
Pháp
đã
chạm
ngưỡng
1.700
tỷ
euro,
chỉ
thấp
hơn
chút
ít
so
với
mức
tương
ứng
1.900
tỷ
euro
của
Italy.
Tuy
nhiên,
tình
hình
nợ
công
của
Pháp
có
phần
rủi
ro
hơn
cả
Italy,
bởi
lẽ
chủ
các
khoản
nợ
chính
phủ
Italy
là
các
nhà
đầu
tư
trong
nước,
trong
khi
Pháp
chủ
yếu
lại
vay
nợ
nước
ngoài.
Vì
vậy
Pháp
rất
dễ
tổn
thương
một
khi
thị
trường
quốc
tế
có
biến
động
mạnh.
Hiện
nhiều
nước
trong
Eurozone
đang
triển
khai
các
biện
pháp
"khắc
khổ"
tiết
kiệm
chi
tiêu
để
cắt
giảm
thâm
hụt
ngân
sách.
Biện
pháp
này
nhằm
đáp
ứng
điều
kiện
của
các
chủ
nợ,
song
lại
ảnh
hưởng
đến
tăng
trưởng
kinh
tế
trong
nước.
Nếu
các
nền
kinh
tế
không
tăng
trưởng,
nguồn
thu
từ
thuế
sẽ
giảm
và
các
nước
mất
khả
năng
trả
lãi
các
khoản
nợ
vay.
Các
ngân
hàng
lớn
tại
Mỹ
và
châu
Âu
bị
suy
yếu
và
các
nhà
kinh
tế
đang
đặt
dấu
hỏi
liệu
Ngân
hàng
trung
ương
châu
Âu
(ECB)
có
thể
tiếp
tục
mua
trái
phiếu
của
Italy
và
Tây
Ban
Nha
đến
bao
giờ.
ECB
và
các
thành
viên
không
có
sự
phối
hợp,
khi
các
ngân
hàng
Pháp
và
nhiều
nước
khác
đang
bán
trái
phiếu
mà
ECB
buộc
phải
mua.
Tất
cả
những
yếu
tố
này
đang
dẫn
đến
bất
ổn
về
chính
trị,
tài
chính
và
kinh
tế.
Hệ
quả
là
tỷ
lệ
đòn
bẩy
của
các
ngân
hàng
châu
Âu
hiện
là
26:1,
trong
khi
tỷ
lệ
bình
thường
là
9:1.
Việc
giá
tài
sản
giảm
4%
sẽ
xóa
sạch
giá
trị
tài
sản.
Tỷ
lệ
nợ/giá
trị
tài
sản
của
các
tập
đoàn
là
145%
tại
Bồ
Đào
Nha,
135%
tại
Italy,
113%
tại
Ireland,
Hy
Lạp:
218%,
Tây
Ban
Nha:
152%,
Anh:
89%,
Đức:
105%
và
Pháp:
76%.
Những
khó
khăn
tài
chính
không
phải
là
căn
bệnh
riêng
tại
6
nước
đang
gặp
khó
khăn
và
việc
bán
đấu
giá
trái
phiếu
có
thể
thất
bại
ngay
cả
tại
Đức.
Nếu
như
ECB
không
mua
trái
phiếu
của
Italy
thì
các
thị
trường
trái
phiếu
Tây
Ban
Nha
và
Bồ
Đào
Nha
đã
sụp
đổ.
Châu
Âu
đang
là
chất
xúc
tác
và
cuối
cùng
có
thể
khiến
hệ
thống
tài
chính
sụp
đổ.
Các
ngân
hàng
châu
Âu
đang
phàn
nàn
về
việc
họ
phải
tăng
dự
trữ
vốn
lên
9%
vào
ngày
30/6/2012,
trong
bối
cảnh
các
nước
đã
chi
khoảng
610
tỷ
USD
cho
các
chương
trình
cứu
trợ,
còn
nếu
tính
cả
việc
sử
dụng
các
sản
phẩm
phái
sinh,
con
số
này
có
thể
lên
tới
1.400
tỷ
USD.
Sự
phục
hồi
trước
đây
từ
suy
thoái
kinh
tế
tại
châu
Âu
phần
lớn
là
do
tăng
khoản
nợ
chính
phủ
từ
mức
74%
năm
2009,
lên
83%
năm
2010
tại
Đức,
tại
Pháp
từ
79%
lên
82%,
còn
tại
Hy
Lạp
và
Italia
là
từ
116%
lên
130%
và
160%.
Đòn
bẩy
này
hiện
dẫn
đến
việc
giảm
nợ
nần,
có
thể
mang
lại
cân
bằng,
nhưng
không
tốt
cho
tăng
trưởng
kinh
tế
vì
nó
làm
giảm
khả
năng
huy
động
vốn
của
một
nền
kinh
tế.
ECB
cũng
đang
cho
lưu
hành
thêm
300
tỷ
USD
bằng
cách
mua
trái
phiếu
và
làm
tăng
lạm
phát.
Tệ
hơn
nữa
là
ECB
đã
nâng
mức
tăng
tiền
tệ
từ
9,5%
hồi
tháng
6
lên
23%
vào
tháng
10.
Các
chính
sách
tiền
tệ
lỏng
lẻo
đã
gây
ra
những
vấn
đề
trên.
Trong
khi
đó
lạm
phát
lại
tăng.
Châu
Âu
sẽ
không
đạt
được
mức
tăng
trưởng
lành
mạnh,
nếu
các
chính
phủ
tiếp
tục
các
chính
sách
khắc
khổ.
Nhưng
các
ngân
hàng
và
các
chính
phủ
sẽ
không
làm
như
vậy
vì
sợ
bị
mất
kiểm
soát.
Điều
đó
có
nghĩa
là
nợ
nhiều
hơn
và
lạm
phát
cao
hơn
và
có
thể
là
siêu
lạm
phát.
Đại
bùng
nổ
nợ
vào
năm
2012
Hiện
châu
Âu
đang
phải
đối
mặt
những
thách
thức
lớn
khi
các
khoản
nợ
khổng
lồ
của
nhóm
PIIGS
(Bồ
Đào
Nha,
Italy,
Ireland,
Hy
Lạp
và
Tây
Ban
Nha)
tới
kỳ
đáo
hạn.
Bắt
đầu
từ
tháng
9/2011
tới
cuối
năm
2011,
Italy
cần
phải
huy
động
lượng
tiền
lên
tới
trên
160
tỷ
USD
để
trang
trải
thâm
hụt
tài
chính
và
trả
gốc
lẫn
lãi
các
khoản
nợ
tới
hạn
thanh
toán.
Nếu
Italy
tiếp
tục
gặp
khó
khăn
trong
việc
huy
động
vốn,
trong
cơ
chế
cứu
trợ
đồng
euro
hiện
nay,
Liên
minh
châu
Âu
(EU)
không
có
cách
nào
để
cứu
Italia
thoát
khỏi
khủng
hoảng
nợ
và
rất
có
khả
năng
sẽ
xuất
hiện
một
cơn
chấn
động
tài
chính.
Từ
năm
2012
tới
năm
2014,
các
nước
PIIGS
sẽ
bước
vào
thời
kỳ
cao
điểm
trả
nợ.
Đây
cũng
là
khoảng
thời
gian
thị
trường
kiểm
nghiệm
tình
hình
chấp
hành
chương
trình
thắt
chặt
chi
tiêu
của
các
nước
trên.
Nếu
các
nước
này
không
thực
hiện
được
kế
hoạch
cắt
giảm
thâm
hụt
tài
chính
như
đã
cam
kết
với
Tổ
chức
tiền
tệ
quốc
tế
(IMF)
và
EU,
thị
trường
sẽ
mất
niềm
tin
vào
các
nước
này.
Hơn
nữa,
cơ
chế
bảo
hiểm
nợ
mà
Quỹ
Bình
ổn
Tài
chính
châu
Âu
(EFSF)
đưa
ra
gần
đây
nhằm
thu
hút
nguồn
tiền
từ
các
nước
như
Trung
Quốc
cũng
như
việc
thiết
lập
nó
hiện
vẫn
chưa
chín
muồi.
Nếu
xem
xét
viễn
cảnh
phát
triển
của
cuộc
khủng
hoảng
nợ
công
hiện
nay,
vấn
đề
nợ
công
có
khả
năng
đại
bùng
nổ
vào
khoảng
từ
tháng
2
tới
tháng
4/2012.